Chương 100: Em cũng đi tìm đàn ông!
Mãi cho đến khi trời tối hoàn toàn.
Diệp Liệt Thanh mới từ bên ngoài trở về, Văn Uyển đã đói lả nằm trên bàn.
Thấy anh quay lại, cô thậm chí không thèm nhìn.
Diệp Liệt Thanh xoa mặt, nói với giọng khàn khàn: “Đói bụng rồi phải không… Tôi dẫn em đi ăn bánh bao cua…”
Văn Uyển vừa nghe thấy ba chữ "bánh bao cua", dạ dày không khỏi cuồn cuộn, trực tiếp nôn khan.
“Ọe… Hừ…… Im đi....”
Diệp Liệt Thanh thấy thế, sắc mặt thay đổi, “Em.... Kinh nguyệt trong khoảng thời gian này ....”
“Câm miệng!”
Văn Uyển ôm bụng tức giận chửi, mặc dù trông cô và Diệp Liệt Thanh có vẻ "hòa giải" trong khoảng thời gian này, nhưng mấy tháng nay cô không cho anh chạm vào ngón tay nào cả.
Nếu mẹ nó mang thai, muốn hù chết ai?!
Lúc này Diệp Liệt Thanh mới nhận ra, vừa rồi họp lâu quá nên đầu óc không tỉnh táo.
Anh đã liên tục uống thuốc nửa năm, nếu Văn Uyển thật sự có thai.... nhà họ Văn... Không dám nghĩ tới.
Văn Uyển trừng mắt nhìn anh, “Ngày nào cũng chỉ biết ăn bánh bao cua, có ghê tởm không? Bệnh tâm thần!”
Cách đây không lâu, vì hành hạ Diệp Liệt Thanh, hiện giờ nghe ba chữ đó là muốn nôn, còn ăn cái gì nữa.
Dù tâm trạng có tốt đến đâu cũng biến mất.
“Về nhà!!”
“Được, là lỗi của tôi, đi đi đi, về nhà về nhà.... Về liền.”
Diệp Liệt Thanh vừa cầm áo chuẩn bị rời đi, tóc húi cua lập tức đi tới: “Sếp, cái kia....”
Sau khi đối phương nhìn thấy Văn Uyển, lập tức sửa miệng: “Sếp, anh rảnh thì rảnh, trong đội còn rất nhiều việc, anh thấy....”
Diệp Liệt Thanh nhận được ánh mắt của đối phương, xoa huyệt thái dương, “Tiểu Uyển.... Hay là....”
Văn Uyển tức giận ném túi xách lên vai, xỏ xiên: “Biết rồi! Đội trưởng Diệp bận lắm! Tôi về trường đây!!”
Nói xong câu đó, Văn Uyển xoay người đi ra cửa.
“Không phải đâu... Tiểu Uyển....”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh đuổi theo, “Em về chung cư trước đi, tôi xong việc sẽ về...”
“A.....” Văn Uyển cười lạnh, nhìn xung quanh đội điều tra hình sự đèn đuốc sáng trưng, “Nhìn trận này, có thể tan việc nhỉ? Nửa tháng tới có thể thấy mặt dượng hơ? Buồn cười!”
Từ trên xuống dưới trong cục, ngoại trừ đội trưởng Diệp Liệt Thanh, không có ai tan làm đúng giờ.
Mọi người đều biết mối quan hệ giữa Diệp Liệt Thanh và Văn Quốc Đống, thậm chí trong lòng mọi người đều hiểu rõ, Diệp Liệt Thanh hiện tại chẳng qua là đang lịch kiếp, anh sẽ nhanh chóng phi thăng lên tiếp nhận vị trí của Văn Quốc Đống.
“Tiểu Uyển!”
Diệp Liệt Thanh tự biết đuối lý, đuổi theo giữa chừng thì lấy một tấm thẻ đưa cho Văn Uyển, “Tôi và bác Cả của em sẽ hơi bận trong hai tháng này, lúc trước em muốn đăng ký trại hè nghệ thuật phải không? Ngày mai tôi sẽ đăng ký cho em, nghỉ hè em……”
“Được rồi, được rồi! Đã biết! Nghỉ hè sẽ không có ai quan tâm đến tôi! Đầy tớ của nhân dân chứ gì… Tôi hiểu rồi! Không cần dượng đăng ký cho tôi, tôi tự làm được!”
“Đừng giận… Tôi bận rộn hết thời gian này là ổn rồi.” Diệp Liệt Thanh nhẹ nhàng dỗ dành, không hề dám lớn tiếng.
“Được rồi, để tôi yên! Nên làm gì thì làm đi! Nhìn dượng là chướng mắt!”
Văn Uyển vừa đói vừa nóng nảy, tâm trạng cực kỳ cáu kỉnh, nổi nóng khi nhìn thấy Diệp Liệt Thanh.
Người khác yêu đương thì lãng mạn, ngọt ngào, nhớ nhung, thẫn thờ, còn cô, người đàn ông chẳng có ích gì ngoài việc gây ra ngột ngạt cho cô……
Văn Uyển tức giận gọi taxi về trường, xe chưa tới cổng trường, Văn Uyển đã nhìn thấy người quen từ xa.
Tần Chi dụi mắt đi ra từ dưới tàng cây cách cổng trường không xa.
Thấy thế, Văn Uyển quay cửa sổ xe xuống gọi: “Chi Tử? Có chuyện gì vậy?”
Tần Chi chạy về phía Văn Uyển, chưa kịp nói gì, nước mắt đã rơi xuống, “Tiểu Uyển....”
Văn Uyển vừa xuống xe đã bị cô nhào vào người, Tần Chi chui vào lòng Văn Uyển, lẩm bẩm: “Cậu nói đúng, không có người đàn ông nào tốt.”
“Sao vậy? Lại tới tìm cậu à?”
“Lần trước bọn tớ đã đồng ý chia tay, từ nay về sau anh ta không thể tới gặp tớ nữa, nhưng mà.... nhưng mà.... anh ta.... anh ta vô sỉ!”
Tần Chi càng nói nước mắt càng rơi nhiều: “Anh ta quay.... video!! Nói là nếu sau này tớ không gặp anh ta, anh ta sẽ cho ba mẹ tớ xem video.... Tiểu Uyển.....”
Văn Uyển nghe vậy, nhíu mày, “Triệu Vũ cặn bã đến vậy?!”
“Anh ta.... Anh ta không phải là con người!”
Văn Uyển nhớ tới cuộc trò chuyện giữa Hoa Nguyên và Triệu Vũ đêm đó, “Đừng khóc, tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu....”
Hôm Tết, quả thật không nhận ra Triệu Vũ là một kẻ cặn bã như vậy, thảo nào Hoa Nguyên có thái độ với anh ta.
“Tiểu Uyển... Tớ, tớ... không thể để ba mẹ tớ biết... Bọn họ sẽ đánh chết tớ...”
Thấy Tần Chi khó thở vì khóc lóc, Văn Uyển đành trấn an, “Được rồi, đừng khóc nữa, cậu thiệt là, lúc ấy cậu bị mù à?”
“Tớ....”
“Được rồi, về ký túc xá trước rồi từ từ nói... Nếu khóc nữa, cậu còn muốn đôi mắt này không? Ngày mai làm sao gặp người khác?”
Lúc Văn Uyển ở trọ trong trường, ký túc xá đã chật kín, chỉ có thể sống một mình một phòng, sau đó Tần Chi xin dọn vô, hai người ở cùng nhau.
Tần Chi rửa mặt xong, chui lên giường Văn Uyển, “Tiểu Uyển, tớ không muốn ngủ một mình....”
Văn Uyển giật mình, nghĩ đến lúc trước ngủ cùng Hoa Nguyên, Hoa Nguyên nói rằng tư thế ngủ của cô vào buổi tối không tốt.
“À.... Tư thế ngủ của tớ không tốt lắm....”
Tần Chi lắc đầu, “Cho dù không tốt, chẳng lẽ tệ hơn tên cặn bã kia? Mỗi lần bọn tớ thuê phòng, tay anh ta chưa bao giờ thành thật suốt đêm....”
Nghe vậy, Văn Uyển cười gượng hai tiếng, tay cô cũng có lúc không thành thật, Hoa Nguyên nói tư thế ngủ của cô không tốt, chứng tỏ không phải là không tốt...
Từ lúc ở cùng Diệp Liệt Thanh, buổi tối đi ngủ tay cô thích ... giở trò ở ... trên người Diệp Liệt Thanh.
“Các cậu.... bắt đầu từ khi nào?”
Nghe vậy, mặt Tần Chi lập tức nóng bừng, “Tuy bọn... bọn tớ biết nhau đã nhiều năm, nhưng, thật sự ở bên nhau... không, không bao lâu...”
“Không bao lâu?”
Tần Chi gật đầu, “Ừ, thì, năm ngoái khai giảng không bao lâu... thì... thì...”
Văn Uyển nhướng mày, “Sắp một năm còn nói không bao lâu?”
Tuy rằng không sớm bao nhiêu so với cô và Diệp Liệt Thanh.
Tần Chi không giấu Văn Uyển, kể tất cả những vướng mắc giữa hai người trong mấy năm nay.
Cuối cùng, Tần Chi nắm góc chăn, nói giọng khàn khàn: “Tớ thật sự không ngờ anh ta lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy, trước đây anh ta không như thế....”
“Ba mẹ tớ đánh giá rất cao về anh ta ... Nếu không sẽ không qua lại nhiều năm như vậy.”
Văn Uyển nghe Tần Chi nói xong, thở dài, “Con nhỏ ngốc nghếch này, đàn ông giỏi nhất là giả vờ....”
Sở dĩ cô chọn Diệp Liệt Thanh là vì cô đã nhìn thấy đủ loại người thối nát ở nhà họ Văn, Diệp Liệt Thanh không những chứng kiến sự trưởng thành của cô, cũng là người đàn ông đủ tư cách về mọi mặt dưới sự quan sát nhiều năm của cô.
Ví dụ như lúc cô và Diệp Liệt Thanh làm tình, mỗi lần cô ép Diệp Liệt Thanh quay video ngắn, Diệp Liệt Thanh đương nhiên không muốn, về phần vì sao...
Dựa vào những gì cô biết về Diệp Liệt Thanh nhiều năm qua, không phải Diệp Liệt Thanh sợ những thứ đó lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh, mà anh sợ cô không thể làm người.
Triệu Vũ này thì ngược lại, lén lút quay video và dùng nó làm con bài mặc cả để ép buộc.
“Kẻ cặn bã giống Triệu Vũ... Chẳng những không thấy chuyện mình quay video uy hiếp cậu là sai, còn đội lốt thâm tình nói với cậu, đó là bởi vì quá yêu cậu...”
Nghe vậy, Tần Chi im lặng một lúc, “Anh ta....”
Văn Uyển thấy cô không nói tiếp, dùng ngón chân suy đoán cũng biết Triệu Vũ đã thật sự nói như vậy.
“Yên tâm, sắp nghỉ hè rồi, đến lúc đó cậu và tớ cùng nhau đăng ký trại hè, rời khỏi thành phố Lâm đầy thị phi này.”
Tuy hôm nay Diệp Liệt Thanh không nói, nhưng cô biết nhà họ Văn sẽ không giữ cô ở lại thành phố Lâm trong kỳ nghỉ hè.
“Ừ.”
“Trong khoảng thời gian này, cậu đưa di động cho tớ giữ, anh ta gọi điện thoại tới thì tớ sẽ bắt máy....”
“Được....”
“Ngủ đi.”
Mặc dù Văn Uyển đoán được Triệu Vũ sẽ dây dưa không dứt, nhưng cô không ngờ Triệu Vũ sẽ bám dai như vậy.
Cho dù lần nào cô cũng là người nhận điện thoại, Triệu Vũ vẫn không ngừng gọi điện thoại và gửi tin nhắn vào buổi sáng, trưa, và tối trước khi ngủ mỗi ngày.
“Người đàn ông này khá kiên nhẫn....”
Văn Uyển chặc lưỡi hai lần mỗi khi đọc "lời thăm hỏi" sáng, trưa và tối của anh ta, “Chắc dượng tớ sẽ thích anh ta.”
Dài dòng giống nhau.
Tần Chi đang làm bài tập bên cạnh Văn Uyển sững sờ, “Anh ta.... rất tinh tế.... Mấy năm nay, anh ta quan tâm tớ... chăm sóc tớ còn hơn ba mẹ tớ...”
Chính vì vậy, cô mới hồ đồ coi loại cảm xúc này là tình yêu.
Văn Uyển lắc đầu, “Chậc.... Chiêu trò thường được mấy ông già dùng để lừa gạt các cô gái nhỏ.”
Đau lòng cho một cô bé chẳng thân quen, chỉ có quỷ mới tin nếu nói không có âm mưu từ lâu.
Triệu Vũ liên tục dây dưa cho đến trước kỳ nghỉ hè, sau khi Văn Uyển gọi điện thoại cho Hoa Nguyên, anh ta mới dừng lại.
Trại hè nghệ thuật vẽ tranh trên núi, một nhóm khoảng hai mươi người.
Diệp Liệt Thanh tranh thủ lúc rảnh rỗi đến đưa Văn Uyển và Tần Chi đến địa điểm tập hợp trại hè.
Trước khi Văn Uyển xuống xe, Diệp Liệt Thanh đột nhiên giơ tay nắm cánh tay Văn Uyển, thấp giọng nói: “Mỗi ngày gọi điện thoại cho tôi...”
“A... Đội trưởng Diệp bận rộn thì làm sao nghe điện thoại được!?”
Nói xong, Văn Uyển định rời đi.
Diệp Liệt Thanh nghiến răng, thừa dịp cô không chú ý đột ngột đè cô hôn, “Từ lúc Tết đến giờ, em kiếm chuyện với ông đây cả nửa năm, mấy tháng nay không cho chạm vào... không sợ làm ông đây nghẹn hỏng à!?”
Biết tính tình của Văn Uyển mạnh mẽ, nếu cô nói không cho chạm vào thì không thể chạm vào một ngón tay, chạm vào tức là sao hoả đâm vào trái đất.
Văn Uyển nhìn Tần Chi đang chờ ở ngoài xe, hung dữ lau miệng, “Nghẹn hỏng thì liên quan gì tới em! Em không phải là vợ dượng!”
“Văn Uyển!”
Động tác của Văn Uyển khiến Diệp Liệt Thanh cay mắt, “Em còn muốn ông đây làm thế nào?! Hành hạ cả nửa năm, em muốn làm gì nữa!”
Thấy Diệp Liệt Thanh tức giận, Văn Uyển cũng nổi nóng, “Ồ! Dượng còn giận à!? Được rồi! Muốn cho qua chuyện này cũng được! Em cũng đi tìm đàn ông! Chúng ta coi như chuyện này chưa xảy ra!”