Chương 56: Nói chuyện này trước mặt trẻ con làm gì
Diệp Liệt Thanh cứng đờ cả người, hung dữ trừng mắt nhìn Văn Uyển, lạnh lùng nói: “Có một đứa con gái ngỗ nghịch như cháu, tôi sẽ tổn thọ ít nhất 20 năm.”
“Xí…… Dượng muốn cũng không có đâu!”
Văn Uyển nói xong, buông Diệp Liệt Thanh ra, cọ mẹ cô, nói với Diệp Liệt Thanh: “Cả đời này dượng sẽ cô độc mà chết……”
Lục Thịnh thấy hai dượng cháu đấu võ mồm, lắc đầu, vô tình nhìn thấy chiếc vòng tay mà Văn Uyển đang đeo.
Lục Thịnh nhất thời nhìn Diệp Liệt Thanh bằng ánh mắt sâu thẳm.
*
Trên đường về.
Liễu Nhứ cũng nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Văn Uyển, liếc nhìn Diệp Liệt Thanh đang lái xe, trầm giọng nói: “Nếu dượng thật sự muốn có một đứa con gái, tôi có thể tìm người khám cho Văn Tuyết, xem thử thân thể của cô ấy có thể có con hay không……”
Nói đến đây, Liễu Nhứ dừng một chút.
“Nếu thật sự không thể, tìm một người phụ nữ bên ngoài sinh vài đứa cũng không phải là chuyện gì to tát. Dù sao đứa em gái của nợ của dượng vẫn ở đây, có rất nhiều phụ nữ vội vàng sinh con cho dượng……”
Văn Uyển nghe những lời này, nghĩ tới người phụ nữ đã chuốc thuốc cho Diệp Liệt Thanh hôm sinh nhật Văn Tuyết.
“Ủa…… Mẹ, mẹ cũng nghe nói về chuyện này hở?!”
“A……” Liễu Nhứ cười lạnh, trong mắt hiện rõ sự khinh thường, “Một thứ không có đầu óc do bảo mẫu sinh ra thì có thể chơi được trò gì.”
“Ồ……” Nghe vậy, Văn Uyển đau lòng hừ nhẹ, nhìn Diệp Liệt Thanh với ánh mắt thương hại, “Vậy dượng đã chịu thiệt thòi vì cô ta……”
Nếu không vì sao có nhà mà không thể về, còn ở rể nhà họ Văn.
Liễu Nhứ ngước mắt, lạnh lùng nhìn Diệp Liệt Thanh, “Đó là vì dượng con ngu ngốc!”
“Úi…… Mẹ đừng nói vậy…… Dượng con rất……”
Văn Uyển chưa kịp nói hết câu, đã thấy mẹ đại nhân đen mặt, “Ừm…… Dượng con ít nhiều vẫn có đầu óc…… Nhưng đầu óc không nhiều như vậy thôi……”
Liễu Nhứ liếc tay Văn Uyển, “Có thể khiến miệng con phun ra ngà voi, quả thật không uổng công dượng con thương con……”
“……………”
Diệp Liệt Thanh lái xe, từ đầu tới cuối không nói tiếng nào, toàn để hai mẹ con nói hết lời tốt lời xấu.
Vừa nghĩ đến chuyện không tốt của nhà họ Diệp, Diệp Liệt Thanh sờ lấy một điếu thuốc cắn trong miệng, nhìn kính chiếu hậu, kêu: “Tiểu Uyển……”
Nghe tiếng gọi, Văn Uyển chồm tới, lấy bật lửa trong túi quần của người đàn ông một cách thành thạo, gần như khi bàn tay của cô gái đưa ra, Diệp Liệt Thanh lập tức hơi nghiêng đầu.
Châm thuốc, rụt tay lại, toàn bộ quá trình chưa đến nửa phút.
Liễu Nhứ nhìn động tác phối hợp giữa hai người rất ăn ý với nhau, khẽ nhíu mày.
Tuy rằng hai người không làm gì khác ngoài việc châm thuốc, nhưng Liễu Nhứ cảm thấy cảnh này dường như không đúng chỗ nào đó, nhưng không thể nói ra.
Bởi vì điếu thuốc này, trong xe nhất thời rơi vào im lặng.
Sau một lúc lâu, Liễu Nhứ mới nhớ ra, lạnh lùng nói: “Về nhà tháo đồ trên cổ và trên tay đi……”
“Không!” Văn Uyển che cổ, từ chối không hề suy nghĩ, “Không phải do mẹ tặng con, vì sao mẹ không cho con đeo?”
“Vì sao à?!” Liễu Nhứ lạnh mặt liếc nhìn Diệp Liệt Thanh, “Con hỏi Diệp Liệt Thanh đi, bao năm qua dượng con có tặng quà như vậy cho vợ không?! Hai người cho rằng Văn Tuyết chưa đủ điên hay sao?”
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Liệt Thanh u ám, “Cô ấy sẽ không điều tra được đâu.”
Liễu Nhứ cong môi mỉa mai, “Không điều tra được? Chắc dượng đã quên chuyện hai năm trước, nhà dượng thiếu hai cái quần lót…… Cô ta làm ầm ĩ giống như nhà dượng mất 200 triệu……”
“Phụt……”
Văn Uyển nhớ lại tình huống năm đó, thật sự không khỏi bật cười.
Đồng thời càng quyết tâm đeo đồ trên cổ, khoe khoang ở trước mặt Văn Tuyết.
Diệp Liệt Thanh bị lôi chuyện, gân xanh trên trán giật kịch liệt, “Nói chuyện này trước mặt trẻ con làm gì…”
Văn Uyển bĩu môi, “Cháu không phải là trẻ con.”
“…………”