KHAO KHÁT
Chương 82  

Chương 82: Đây rõ ràng là chị dâu của bọn em!

Văn Uyển không ngờ Diệp Liệt Thanh trả lời dứt khoát như vậy, “Ờ…”


“Đầu óc vốn không lớn, suốt ngày suy nghĩ, bộ não lại hoạt động không tốt…”


Diệp Liệt Thanh nheo mắt nhìn cả đám bên cạnh, “Thế nào, các chú cũng muốn tôi dỗ ăn cơm phải không?!”


“Phụt…”


“Không cần, không cần…”


“Sếp chỉ cần dỗ cô bé tổ tông của sếp là được…”


Mùa đông, lại có nhiều người vào ban đêm.


Diệp Liệt Thanh lười hầu hạ đám đàn ông trưởng thành này, trực tiếp làm món lẩu cho bữa tối.


Văn Uyển ngồi bên cạnh Diệp Liệt Thanh, nửa người dựa sát anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hét lên: “Cay quá… Em muốn ăn thịt viên…”


Diệp Liệt Thanh gắp thịt viên, rửa bằng nước ấm, “Không phải bình thường ăn được à?”


“A…” Văn Uyển há miệng, "Dượng đút…”


Diệp Liệt Thanh thổi thịt viên, nhét vào miệng Văn Uyển.


“Ừm… Ngon quá… Dượng đút nên không cay mà ngon nữa!”


“Hừ… Chịu hết nổi… Ăn có một bữa mà đã như vậy…”


“Sếp, bình thường chút đi… Ở đây có nhiều người!”


Văn Uyển bất mãn trừng mắt nhìn bọn họ, “Cái gì! Chưa thấy người ta ngọt ngào âu yếm nhau hay sao…”


Nói xong, lại ôm cánh tay Diệp Liệt Thanh, “Dượng tìm đâu ra nhiều bóng đèn như vậy? Không phải nói rằng chỉ có thế giới của hai người thôi sao!?”


Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh nở nụ cười đầy ẩn ý, nheo mắt nhìn Văn Uyển, “Hôm qua có người không nói những lời này…”


Anh biết cô gái này trước nay không hề có câu nào thật lòng cả.


Những lời tối hôm qua, chưa đến một ngày đã hoàn toàn quên sạch.


“Ồ… Chẳng qua em khảo nghiệm dượng thôi!” Văn Uyển nói xong, hôn lên mặt Diệp Liệt Thanh, “Được rồi, hiện tại dượng đã vượt qua khảo hạch…”


“......”


Mặt Diệp Liệt Thanh dính dấu môi đầy dầu mỡ đỏ rực, gân xanh trên trán giật mạnh, “Lo ăn đi!”


“Dạ…”


Mọi người lần lượt che mắt lại, “Đôi mắt của tôi!”


“Mù rồi…”


“Không được, tôi muốn ói…”


“Tôi cũng vậy.”


“Thật tội lỗi…”


Một bữa lẩu náo loạn, người ăn vui vẻ nhất là Văn Uyển.


Buổi tối, mấy người có việc thương lượng với Diệp Liệt Thanh, Văn Uyển bám Diệp Liệt Thanh một lúc rồi thức thời lên lầu chơi game.


Văn Uyển vừa lên lầu không bao lâu, đã nghe thấy tiếng mắng chửi cực kỳ tức giận của Diệp Liệt Thanh ở dưới lầu.


“Không thể nào! Đám khốn nạn kia đừng hòng nghĩ đến chuyện đó! Một lũ rác rưởi vô dụng! Đã bao nhiêu tháng rồi!? Bây giờ còn không giải quyết được vụ án!”


“Sau mấy tháng điều tra chỉ nghĩ được ý tưởng tồi như vậy? Thật xấu hổ khi bọn họ là cảnh sát! Nói ra không sợ mất mặt hay sao!? Còn muốn mặt mũi không?!”


“Ai nghĩ ra ý tưởng này? Để người đó tự tới nói với ông đây!”


Vài người bị mắng đến nỗi không dám thở.


Cho đến khi Diệp Liệt Thanh mắng xong, một người trong đám mới thận trọng nói: “À… Sếp… Chuyện này… Chuyện này bên phía cục trưởng Văn cũng hơi quá đáng…”


Bọn họ thấy bác Cả của người ta không có ý kiến gì, chắc dượng sẽ không có lời gì để nói, mới nghĩ tới việc nhắc đến vấn đề này, ai ngờ Diệp Liệt Thanh bảo vệ người ta như gà mái già bảo vệ gà con.


Nghe vậy, mặt Diệp Liệt Thanh lại tối sầm, “Bảo người đó tới nói chuyện với tôi!”


“Cái này… Không được…”


Người nọ không thể tin nổi, ngẩng đầu nhìn Diệp Liệt Thanh, “Sếp… Không phải anh muốn…”


Diệp Liệt Thanh lạnh lùng liếc nhìn anh ta, “Tôi không đồng ý chuyện này! Ai nói cũng vô dụng!”


“Nhưng mà…”


“Không nhưng gì cả!”


Văn Uyển lặng lẽ nép mình trên cầu thang, nhìn Diệp Liệt Thanh đang nổi giận đùng đùng, có lẽ do Diệp Liệt Thanh thường quen ngoan ngoãn trước mặt cô, đây là lần đầu tiên cô thấy Diệp Liệt Thanh nổi giận.


Diệp Liệt Thanh chú ý tới Văn Uyển đang lén lút ở cầu thang, vẻ mặt tối tăm dịu đi một chút, nhìn chằm chằm đám người, “Lén lút ở đằng kia không tê chân hay sao?!”


Văn Uyển xoa chân, “Em mới ngồi xuống không bao lâu…”


Diệp Liệt Thanh tức giận liếc cô, “Xuống đây…”


“Dạ…”


Hai chân Văn Uyển tê rần, rón rén đi đến bên cạnh Diệp Liệt Thanh ngồi xuống, khóe mắt liếc mấy người không dám thở mạnh, kéo cánh tay Diệp Liệt Thanh trấn an: “Dượng… Dượng nhìn kìa, dượng vốn đã đen… Giờ giận thì mặt càng đen hơn…”


“Đừng nóng giận… Cười một cái nào…”


Mặt Diệp Liệt Thanh bị Văn Uyển vừa nhéo vừa xoa, hung dữ trừng mắt nhìn cô, “Sau Tết, nếu bác Cả có việc tìm em, đừng để ý đến bác…”


“Hả!?”


Văn Uyển sửng sốt, “Nhưng nếu không để ý tới bác… sẽ bị đánh đó…”


Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh càng giận hơn, “Nếu bác em muốn đánh em, em không biết tìm tôi à?”


Văn Uyển thấy anh thật sự tức giận, vội vàng thuận theo ý anh, “Được, được, em sẽ không để ý tới bác, không để ý tới bác, chỉ quan tâm đến dượng, chỉ quan tâm đến dượng!”


“Em chỉ nghe lời dượng thôi! Ai nói cũng không nghe…”


Những lời ngon tiếng ngọt của Văn Uyển dỗ dành Diệp Liệt Thanh một hồi cũng khiến sắc mặt anh cuối cùng khá hơn nhiều, lúc này những người khác mới hơi thả lỏng.


Xem ra ma lực của tình yêu quả thật không nhỏ, tiểu ma vương đã trở thành chiếc áo bông tri kỷ … Tuy rằng chiếc áo bông này trông có chút không ấm áp lắm, còn thỉnh thoảng bị lọt gió.


Đêm khuya, tuyết lại rơi.


Diệp Liệt Thanh không có mặt mũi nào bảo đám người này trở về sau khi bọn họ ngược gió tuyết vào núi đưa thuốc, cả đám dựng giường ngủ ngay tại chỗ.


Nhà trên cây có đầy đủ tiện ích giải trí, không đến mức quá nhàm chán.


Văn Uyển vui vẻ kéo vài người chơi game suốt đêm, Diệp Liệt Thanh lặng lẽ ở bên cạnh Văn Uyển pha trà, thỉnh thoảng khi Văn Uyển mệt, anh nhận máy chơi game để đánh thay cô.


Chơi game chán rồi, Văn Uyển lại đòi đánh bài, cả một đám người bao gồm Diệp Liệt Thanh, không ai dám nói “Không” với Văn Uyển.


Trong nhà, phần lớn âm thanh ồn ào đều là do Văn Uyển ríu rít nói chuyện phiếm và tranh cãi, từ đầu đến cuối Diệp Liệt Thanh đều ở bên cạnh Văn Uyển bưng trà, rót nước, đút đồ ăn vặt.


Ầm ĩ đến 4-5 giờ sáng, Văn Uyển mới cảm thấy buồn ngủ.


“Dượng…”  


Văn Uyển tựa đầu vào cánh tay Diệp Liệt Thanh, hiện giờ mọi người đã chuyển từ bài poker sang mạt chược.


Trên bàn mạt chược, Diệp Liệt Thanh thấy Văn Uyển cực kỳ buồn ngủ, “Tối nay em thua còn chưa lấy lại được… Giờ đi ngủ à?”


Văn Uyển bĩu môi, “Ai bảo dượng không giúp em…”


“Hừ…” Diệp Liệt Thanh cười lạnh, “Tôi giúp em thì em chê tôi quản quá nhiều, tôi không nói lời nào thì em lại nói ông đây không giúp em…”


“Dượng đúng là quản quá nhiều…”


Văn Uyển buồn ngủ, mơ màng nghe xong những lời này của Diệp Liệt Thanh, bất mãn lẩm bẩm: “Chuyện gì của em cũng bị dượng quản… Dượng tưởng em không biết…”


“Hửm?”


Diệp Liệt Thanh không nghe rõ lời Văn Uyển nói, nhíu mày, “Em nói gì?”


Người đàn ông bên cạnh thấy Văn Uyển mơ màng sắp ngủ, lên tiếng ngắt lời: “Sếp, anh xem Tiểu Uyển buồn ngủ đến vậy… Giải tán, giải tán…”


“Ha ha ha ha…… Nhưng mà……”


“Hơn nữa, cho dù anh có đánh thay cô ấy cả chục lần nữa, anh cũng không lấy lại được số tiền Tiểu Uyển đã thua bọn em…”


“Ha ha ha ha ha ha……”


Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh tức giận liếc nhìn mọi người, “Đứa nào đứa nấy bắt nạt trẻ con, các chú không biết xấu hổ à!!”


“Này! Sếp, không thể nói như vậy nhé!”


“Trẻ con chỗ nào! Đây rõ ràng là chị dâu của bọn em!”


Chương 82  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin