Chương 147: Nếu thím lại không quản, e rằng Văn Uyển sẽ mang họ Diệp…
Những người có mặt thấy cảnh này đều bịt mắt.
Diệp Liệt Thanh không quan tâm đến Văn Quốc Đống đang nổi nóng, nắm tay Văn Uyển nhẹ nhàng dỗ dành cô một hồi lâu.
Văn Quốc Đống nhìn bộ dạng khom lưng cúi đầu của Diệp Liệt Thanh ở trước mặt Văn Uyển, không hiểu sao không giận nữa, “Nếu em muốn tốt cho nó thì hãy cắt đứt quan hệ đi!”
“Anh Cả… Em có thể nghe lời anh chuyện khác, nhưng riêng chuyện này thì không.”
Nghe vậy, Văn Quốc Đống cười lạnh, “Không? Cháu gái cướp người đàn ông của cô nó, nếu chuyện này truyền ra ngoài, Văn Uyển có còn mặt mũi sống ở đây không?!”
“Mở miệng là đòi kết hôn! Văn Uyển, nếu chuyện này lan truyền, không phải cô con là người mất mặt! Mà là toàn bộ nhà họ Văn!”
Văn Uyển nghe Văn Quốc Đống nói vậy, lập tức đen mặt, “Con làm mất mặt nhà họ Văn?! Bác Cả… Hai chúng ta chó chê mèo lắm lông!”
“Ít ra dượng còn dám dẫn con tới trước mặt bác! Bác Cả có dám dẫn người phụ nữ trong phòng bác tới đây không!?”
Văn Quốc Đống nhíu mày, mọi người thấy thế vội vàng đứng dậy kéo Văn Quốc Đống ra.
“Anh Cả… Trẻ con không hiểu chuyện…”
Diệp Liệt Thanh thấy Văn Quốc Đống hoàn toàn tức giận, kéo Văn Uyển lại.
Văn Uyển đối diện với Văn Quốc Đống không sợ hãi, “Con thích dượng, nhưng con không bắt dượng ly hôn. Hơn nữa… năm đó vì sao dượng cưới cô út, chẳng lẽ bác không biết?!”
“Văn Uyển!”
Diệp Liệt Thanh bịt miệng Văn Uyển, nhìn Văn Quốc Đống đề phòng, “Anh Cả… Anh đừng so đo với cô ấy…”
“Ớ… Dượng… Dượng buông em ra…”
Sau khi Văn Quốc Đống hết giận, lúc này tâm trạng cực kỳ bình tĩnh.
“Diệp Liệt Thanh, em có từng nghĩ… Hai đứa kết hôn, có muốn tổ chức đám cưới không!? Đến lúc đó làm sao mời người ngoài!? Cục phó Diệp của Cục Công An thành phố Lâm tái hôn, người vợ thứ hai là cháu ruột của vợ cũ… Em đã nghĩ tới hậu quả nếu mối quan hệ này lan rộng chưa?!”
Không phải Diệp Liệt Thanh chưa từng nghĩ đến những việc này, nhưng một khi anh đã quyết định chuyện gì thì cực kỳ cố chấp.
“Em định đám cưới ở chỗ khác… Mời vài anh em bạn bè…”
Nghe vậy, Văn Uyển hừ lạnh, “Còn muốn em lấy dượng!? Diệp Liệt Thanh, tắm rửa rồi đi ngủ đi… Trong mơ mới có.”
Cô không yêu đương mù quáng, vừa rồi sở dĩ chống đối bác Cả là vì bác Cả ra vẻ đạo mạo và tiêu chuẩn kép, không phải là vì yêu Diệp Liệt Thanh sâu đậm nên không thể tự kiềm chế.
Văn Quốc Đống liếc Văn Uyển, chưa kịp nói lời nào.
Diệp Liệt Thanh thấy thế vội vàng đè Văn Uyển lại, lập tức nói: “Anh Cả… Vừa rồi chú Sáu tới đây nói vài câu nên cô ấy nghe thấy… Cô ấy không biết gì đâu.”
Văn Uyển oán hận trừng mắt nhìn Diệp Liệt Thanh, “Dượng sợ cái gì!? Chẳng lẽ bác Cả sẽ giết em để bịt miệng?”
Diệp Liệt Thanh nhéo Văn Uyển thật mạnh, nghiến răng nói: “Con bé tổ tông ơi… Em để miệng em nghỉ ngơi chút đi!”
Văn Uyển quay đầu đi không nhìn Văn Quốc Đống, Văn Quốc Đống cũng không so đo với cô.
Trên bàn ăn, mọi người trò chuyện không hề tránh né Văn Uyển.
Văn Uyển tuân thủ nguyên tắc không nghe những gì nên nghe và không nên nghe, sau khi ăn xong, cô kéo Diệp Liệt Thanh rời đi.
Văn Quốc Đống nhìn tư thế hèn mọn của Diệp Liệt Thanh ở trước mặt Văn Uyển, nhíu mày muốn kẹp chết ruồi.
“Đức hạnh kiểu gì đâu!”
Diệp Liệt Thanh bị đấm vài cái trên mặt, khóe miệng bị rách, Văn Uyển ấn vết thương ở khóe miệng anh, “Sao dượng không tránh…”
“Nếu tránh, bác Cả của em sẽ đánh mạnh hơn… Để anh ấy đánh đủ, hết giận sẽ không sao…”
“Biết bác giận còn đâm đầu vô làm gì?” Văn Uyển dựa vào người Diệp Liệt Thanh, thổi vết thương ở khóe miệng, “Da căng quá? Muốn bác nới lỏng cho dượng à?”
Diệp Liệt Thanh ôm Văn Uyển vào lòng, hôn lên môi cô, “Chuyện sớm hay muộn thôi mà… Không thể trốn… Cũng không muốn trốn…”
Văn Uyển nhìn ánh mắt kiên định của Diệp Liệt Thanh, mất tự nhiên nhìn chỗ khác, “Ông già lưu manh…”
“Tại em tự tìm…”
Nói xong, Diệp Liệt Thanh bế Văn Uyển đi vào phòng ngủ.
Sau khi ngả bài với Văn Quốc Đống trên đảo Phù Dung, Diệp Liệt Thanh hành động càng ngày càng trắng trợn, táo bạo, không hề giấu diếm. Nếu không phải vì thân phận đã kết hôn, chắc anh sẽ treo Văn Uyển trên người mỗi ngày.
Cho dù không treo trên người, mối quan hệ giữa Văn Uyển và Diệp Liệt Thanh đã trở thành một “bí mật” rõ ràng được công khai trong giới.
Kể từ lúc đó, Văn Quốc Đống hoàn toàn từ bỏ việc 'kỷ luật' Văn Uyển.
Cho dù thỉnh thoảng nghe thấy Diệp Liệt Thanh làm chuyện hèn mọn vì Văn Uyển, ông chỉ cười lạnh, “Sớm muộn gì cũng có ngày nó tới cầu xin ông đây…”
Diệp Liệt Thanh muốn cưới Văn Uyển, ông không phải là vấn đề…
Mẹ vợ tương lai Liễu Nhứ mới là vấn đề Diệp Liệt Thanh phải đau đầu.
Lễ trưởng thành 18 tuổi của Văn Uyển, một tay Diệp Liệt Thanh sắp xếp mọi việc.
Thậm chí mẹ ruột Liễu Nhứ và bà chủ nhà Lâm Quyên cũng không có tư cách đặt câu hỏi.
Đây là tình huống chưa từng xảy ra không chỉ ở nhà họ Văn mà còn ở các gia đình khác, Lâm Quyên vốn tưởng lễ trưởng thành của Văn Uyển là một ngày quan trọng, Văn Quốc Đống sẽ đến đón bà ta.
Nhưng nào ngờ không có ai trong nhà họ Văn thông báo với bà ta, chứ đừng nói đến chuyện có người tới đón.
Văn Uyển mời vài người bạn cùng lớp thời trung học phổ thông, và vài người bạn tượng trưng ở đại học mà cô nói chuyện được, về phần Bạch Lam và Khương Nguyệt, Văn Uyển bỏ qua bọn họ.
Vào ngày lễ trưởng thành.
Văn Quốc Đống đến sớm, nhìn Diệp Liệt Thanh đang bận trước bận sau tiếp đón khách cách đó không xa, cười lạnh, không nói lời nào.
Văn Uyển mặc sườn xám cách tân ngắn màu hồng tím, tẻ nhạt nhưng vẫn có nét vui tươi.
Văn Quốc Đống chỉ cần nhìn thoáng qua là biết bộ sườn xám Văn Uyển đang mặc là do Diệp Liệt Thanh chọn, cách đây một thời gian anh bận rộn tìm người hỏi thăm thợ may bậc thầy.
Hóa ra là vì hôm nay.
Lễ trưởng thành của Văn Uyển được tổ chức ở khách sạn nghỉ dưỡng của gia đình họ Diệp, bên cạnh khách sạn có sân golf và trang trại ngựa.
Diệp Liệt Thanh rất để tâm cho lễ trưởng thành của Văn Uyển, không những Văn Quốc Đống thấy rõ, ngay cả mẹ ruột Liễu Nhứ của Văn Uyển cũng thấy rõ.
Văn Uyển đang đón tiếp bạn bè, Liễu Nhứ đi đến cạnh Văn Quốc Đống, gương mặt không rõ là vui hay giận, “Diệp Liệt Thanh làm dượng mà muốn cướp vị trí làm mẹ của em phải không…”
Ánh mắt Văn Quốc Đống chuyển động, “Cái đó phải hỏi nó…”
Liễu Nhứ nhàn nhạt liếc nhìn ông, “Hai người mặc chung một cái quần, hỏi anh hay hỏi dượng ấy thì có gì khác nhau?”
Cuối cùng, không đợi Văn Quốc Đống trả lời, bà nhìn lướt qua khung cảnh ồn ào, “Con dâu của anh đâu? Văn Uyển thích cô ấy mà không mời đến lễ trưởng thành của nó à?”
Vừa dứt lời, sắc mặt Văn Quốc Đống trở nên khó coi rõ rệt.
Liễu Nhứ liếc ông, “Sao thế? Sợ Lâm Quyên làm ầm ĩ? Chẳng phải Lâm Quyên đang bị anh nhốt trong viện điều dưỡng hay sao!?”
Càng nói, mặt Văn Quốc Đống càng đen thui.
Nửa tháng trước Lâm Quyên giở trò với ông, để khiến Tô Bối phải cúi đầu, ông dùng chút thủ đoạn, ai ngờ đối phương tìm Văn Uyển chứ không tìm ông.
Sau khi vào viện điều dưỡng, tính tình của Lâm Quyên còn tồi tệ hơn, trực tiếp biến mất.
Văn Quốc Đống nhìn Văn Uyển lộng lẫy trong đám đông với vẻ mặt nặng nề, “Vậy phải hỏi con gái ngoan của thím…”
Lễ trưởng thành do Diệp Liệt Thanh làm, khách mời là khách của nhà họ Văn, nhà họ Diệp và của anh nên không thể thiếu xã giao.
Nhưng mỗi lần đều kéo Văn Uyển ở bên cạnh mình, không rời tấc nào khiến mẹ cô quả thật giống như người ngoài.
Thím Hai thấy thế, không nhịn được, nói: “Liễu Nhứ, nếu thím lại không quản, e rằng Văn Uyển sẽ mang họ Diệp…”
“Họ Diệp? Gọi là Diệp Uyển phải không?”
Văn Uyển nghe vậy, quay đầu nhìn mẹ, cười hì hì: “Diệp Uyển, ban đêm… khó nghe lắm…”
Liễu Nhứ tức giận liếc cô, “Chỉ có cái miệng là giỏi.”
“Úi chà, mẹ.... Làm sao con có thể quên mẹ là mẹ ruột của con được!” Văn Uyển kéo cánh tay Liễu Nhứ, đột nhiên thấy hai bóng dáng quen thuộc ở cửa đại sảnh, khuôn mặt không khỏi thay đổi, “Mẹ, con đi một chút sẽ quay lại, mẹ giúp con nói với dượng…”
“Con không có miệng hay sao?”
Lời còn chưa dứt, Văn Uyển đã chạy mất.
Triệu Vũ thấy Văn Uyển đi thẳng về phía bọn họ, cong môi, “Ồ, cô công chúa nhỏ của cậu tới kìa…”
Hoa Nguyên mới vừa mở miệng đã bị Văn Uyển kéo sang bên cạnh, “Sao anh tới đây…”
Hoa Nguyên nhìn mẹ Văn Uyển đang nhìn anh từ xa, rồi nhìn người đàn ông luôn dõi theo Văn Uyển kể từ lúc cô qua đây.
“Hôm nay là sinh nhật của bạn gái, vì sao anh là bạn trai mà không thể tới?”
Hơn nữa, anh không đến một mình.
Hoa Nguyên vẫy tay với chàng trai đi theo cách đó không xa, Văn Uyển trông chàng trai hơi quen nhưng cũng cảm thấy có chút xa lạ.
“Bạch Ý… Em trai cùng cha khác mẹ của anh…”
Nghe vậy, Văn Uyển trợn tròn mắt, “Anh…”
“Bạch Ý là em trai của anh… Mẹ nó là nạn nhân của một cuộc hôn nhân chính trị… Sau khi người đàn ông kia bị ngã, anh mới biết mẹ nó đã âm thầm làm rất nhiều việc cho mẹ anh… Anh không hận bà ấy…”
Nếu một người phụ nữ không mạnh mẽ sẽ bị đẩy vào đống lửa.
Nhiều năm qua, bà ấy và Hoa Hân giống nhau, chỉ là những người phụ nữ bị vứt bỏ sau khi gã đàn ông ghê tởm đó lợi dụng xong.
Lần này, Diệp Liệt Thanh mời người nhà họ Bạch, anh biết đây là cơ hội nên đi theo tới.
Sau khi biết được, Văn Uyển không nói nên lời một lúc lâu, không hiểu sao chợt nghĩ tới Bạch Lam, hỏi chàng trai bên cạnh: “Vậy Bạch Lam… và cậu…”
Gương mặt chàng trai tối sầm, “Cô ta không liên quan gì đến nhà tớ, chẳng qua là con gái nuôi của cậu họ…”
“Xì…”
Dù thế nào đi nữa, thế giới này vẫn nhỏ bé biết bao!
Bị gián đoạn như vậy, Văn Uyển hoàn toàn quên mất mình định làm gì, trước khi Diệp Liệt Thanh đi về phía bọn họ, cô đến gần Triệu Vũ, “Giúp tôi một lần, tôi sẽ giúp chú theo đuổi Chi Tử!”
Nghe vậy, Triệu Vũ huýt sáo nhướng mày, “Cô nhóc, đừng nói là chú không khuyên em, bắt cá hai tay sẽ bị vuột mất bất cứ lúc nào.”
Văn Uyển hung dữ trừng mắt nhìn anh ta, “Có giúp không!”
Thấy cô tức giận, Triệu Vũ tiến lên nói nhỏ với Hoa Nguyên: “Hôm nay không phải muốn gặp mẹ vợ tương lai của cậu à? Nếu giờ không đi thì người ta có thể rời đi đó.”
Hoa Nguyên nhìn Văn Uyển đang căng thẳng, đưa món quà đã chuẩn bị cho Văn Uyển, “Sinh nhật vui vẻ.”
Hoàn toàn không để ý đến chuyện anh không được mời đến lễ trưởng thành của Văn Uyển.
Trước khi Diệp Liệt Thanh đi tới, Triệu Vũ kéo Hoa Nguyên vừa xoay người đi ngang qua.
Trong lúc ba người gặp thoáng qua, Triệu Vũ gật đầu với Diệp Liệt Thanh.
Hoa Nguyên liếc nhìn người đàn ông đang đi tới, ánh mắt sắc bén của Diệp Liệt Thanh cũng lướt qua người đàn ông trước mặt.