Chương 4: Dượng cho cháu sờ nữa nha
Trán Diệp Liệt Thanh lại nhảy thình thịch, “Cháu đi vào đi!”
“Chậc chậc chậc! Cứng miệng mềm lòng! Dượng thích cháu thì cứ thích... Quan hệ của chúng ta là gì? Cháu sẽ không cười dượng đâu!”
Nói xong, Văn Uyển nhướng mày, xoay người đi vào khách sạn trước khi Diệp Liệt Thanh hoàn toàn cáu kỉnh.
Khó khăn lắm Diệp Liệt Thanh mới quên cảnh tượng trong xe, giờ lại bị Văn Uyển nhắc tới, không khỏi khàn giọng quát: “Không thể nói ra chuyện vừa rồi! Có nghe thấy không!”
Cháu gái sờ cây kia của dượng, còn nhắc tới nó hằng ngày, nếu lọt ra ngoài...
“Biết rồi, chuyện này chỉ có trời biết, đất biết...”
Nói xong, Văn Uyển đột ngột xoay người trở lại, cố sức nhón chân, ngửa đầu nhìn Diệp Liệt Thanh, vẻ mặt hồn nhiên: “Cháu sẽ không nói với người khác, vậy lần tới dượng cho cháu sờ nữa nha...”
Diệp Liệt Thanh giơ tay lên định đánh, ai ngờ cô bé trong lòng giống như cá chạch, anh chưa chạm tới thì bụng dưới đã bị người ta sờ.
“Văn...”
“Í...” Văn Uyển bỏ chạy, không đợi anh nói xong đã đáp, “Cháu chờ dượng ‘ngồi’ với cháu ở bên trong nha...”
Cái từ "ngồi" được phát âm vừa mạnh vừa mờ ám, khiến người nghe cảm nhận hương vị gợi tình khác.
Hai người bên này náo loạn ồn ào đã nhanh chóng thu hút Văn Tuyết và các chị em.
Trong đám váy màu sâm panh tươm tất, một người phụ nữ mặc váy dạ hội ống màu xanh đặc biệt nổi bật, đôi mắt người phụ nữ sáng lên khi thấy Diệp Liệt Thanh, cô ta tao nhã xách làn váy dài đi về phía Diệp Liệt Thanh.
“Anh rể... Sao anh đến muộn vậy?” Cô ta nói, sợ sệt nhìn người phụ nữ đứng dưới mưa bên ngoài, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Lúc này tâm trạng của chị Tuyết không tốt... Hay là anh tránh trước đi?”
Diệp Liệt Thanh cau mày nhìn ra ngoài, “Tôi...”
Chưa kịp dứt lời, Văn Tuyết đã kéo chiếc váy dài ướt sũng đi thẳng đến chỗ hai người, “Diệp Liệt Thanh!!!”
“Anh đã làm gì! Vì sao không nhận điện thoại của tôi!? Anh nói đi! Anh nói đi!?”
Diệp Liệt Thanh không tránh kịp, mặt và cổ bị móng tay của Văn Tuyết cào xước, “Cô nổi điên chuyện gì!?”
Trong lúc hai người xô đẩy, hoa nguyệt quý mà Văn Uyển nhét trong túi áo khoác của Diệp Liệt Thanh rơi xuống đất.
Diệp Liệt Thanh thấy thế, lông mày giật kịch liệt, nghĩ đến tính tình nói một không nói hai của Văn Uyển, anh cúi xuống định đưa tay nhặt lên.
Văn Tuyết lanh chân lẹ mắt giẫm lên đoá hoa vốn không thể sống lâu lắm, “Tôi đang nổi điên mà anh làm gì vậy!? Diệp Liệt Thanh, anh chớ quên! Anh có được ngày hôm nay là nhờ ai!?”
Nghe vậy, trong mắt người phụ nữ mặc váy xanh ở bên cạnh hai người hiện lên một tia giễu cợt, cúi đầu nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chị Tuyết... Đừng vậy mà... Vẫn còn người ngoài ở đây...”
“Cô câm miệng đi! Cô là cái thá gì! Hai vợ chồng chúng tôi cãi nhau thì liên quan gì đến cô! Cần gì cô ra mặt thay anh ta!”
Văn Tuyết mắng người phụ nữ không thương tiếc khiến cô ta lập tức đỏ bừng cả mắt, cúi đầu lau vài giọt nước mắt rồi xoay người rời đi.
Diệp Liệt Thanh không có hứng thú đối với những quanh co lòng vòng của đám phụ nữ, thấy bông hoa bị Văn Tuyết dẫm nát, anh không có ý định nhặt lên, xoay người muốn rời đi.
“Anh đi làm gì!? Hôm nay anh không nói rõ ràng thì đừng hòng đi!”
Văn Tuyết kéo áo Diệp Liệt Thanh la lối khóc lóc trong đại sảnh, chẳng mấy chốc đã có không ít người nhìn.
Mấy chị em thấy thế, vội vàng bước tới kéo Văn Tuyết, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chị Tuyết... Hôm nay chị là nhân vật chính... Nhiều khách khứa đang nhìn...”
“Đúng đúng... Đi thay quần áo trước đi... Nếu không chút nữa bị cảm lạnh...”
“Anh rể đang ở đây, không thể chạy đi đâu được, có chuyện gì thì đợi sau bữa tiệc hẵng nói...”
“Đúng đó...”
Nhờ mấy người dỗ dành và khuyên nhủ, Văn Tuyết tỉnh táo lại một chút, hung hăng trừng mắt với Diệp Liệt Thanh, “Anh chờ đó cho tôi!”
Văn Uyển nhìn Văn Tuyết bị đám chị em vây quanh cách đó không xa , không giấu được vẻ châm chọc trong mắt, “Đồ ngu!”
trichtinhlau.com/