Chương 106: Dượng em có biết sự tồn tại của Hoa Nguyên không?
“Nhưng mà… cậu và dượng cậu…”
Tần Chi há miệng, cuối cùng vẫn nuốt xuống lời muốn nói.
Văn Uyển không cần đoán cũng biết Tần Chi muốn nói gì, “Cậu muốn nói là bọn tớ không có tương lai phải không?”
Cô vừa dứt lời, thật lâu sau, Tần Chi mới có phản ứng.
“Ừ..."
“Vì sao tớ muốn có tương lai với dượng?”
Văn Uyển giơ tay búng mạnh lên trán Tần Chi, “Ngay cả người xưa cũng biết, cuộc đời ngắn ngủi, nên tận hưởng niềm vui trước mắt. Vì sao chúng ta phải để ý những thứ hư vô mờ mịt trong tương lai?”
“Nhưng... tớ....”
“Cậu có biết tại sao cậu thống khổ không?”
Tần Chi lắc đầu, “Không biết.”
“Bởi vì cậu thích anh ta, nhưng cậu không thấy tương lai cùng anh ta, cho nên cậu cảm thấy rất thống khổ.... Chi Tử, cậu muốn có tương lai với anh ta...”
“Không phải...” Tần Chi ôm đầu, khóc lóc thảm thiết, “Không phải... Tớ không có...”
Văn Uyển dùng giọng điệu bình tĩnh xé toạc sự thật mà Tần Chi không muốn đối mặt nhất trong lòng, “Điều cậu rối rắm là, nếu có tương lai với anh ta sẽ làm tổn thương tới người vô tội, đồng thời cậu cũng không thể đối mặt với ba mẹ mình... Cho nên bây giờ cậu mới thống khổ như vậy....”
Nói xong, Tần Chi hoàn toàn bật khóc to.
Văn Uyển không nói gì, để Tần Chi co rúm lại, tùy ý bộc phát cảm xúc.
Để cô khóc đủ, Văn Uyển mới nhích tới vỗ lưng Tần Chi, nhẹ giọng nói: “Chi Tử, chỉ là một người đàn ông mà thôi, trên đời này không có nhiều thứ lắm, nhưng có nhiều đàn ông nhất.”
“Có cả ngàn cả vạn đàn ông trên đời, người này không được thì mình đổi người khác!”
“Tiểu Uyển, tớ hâm mộ cậu quá....”
Ít nhất cô có thể nhìn thấy được, người đàn ông kia thật sự quan tâm đến Văn Uyển, chứ không giống như Triệu Vũ, anh ta không màng cảm thụ của cô.
Sau khi bí mật nội tâm của Tần Chi bị Văn Uyển xé nát không thương tiếc, cô đã khóc một hồi rồi cảm thấy nhẹ nhõm cả người.
“Khi nào tớ tìm được bốn năm chục bạn trai, cậu lại hâm mộ tớ cũng kịp!”
Nghe Văn Uyển nói vậy, Tần Chi vô thức nghĩ tới Hoa Nguyên.
“Tiểu Uyển, cậu và huấn luyện viên... Hai người...”
Trước khi bắt gặp Văn Uyển và dượng cô, Tần Chi luôn cho rằng Văn Uyển thích Hoa Nguyên, hơn nữa giữa hai người cũng có dấu hiệu mập mờ.
Nhưng hiện giờ....
“Hở?”
Văn Uyển làm cố vấn tâm lý cả đêm, bây giờ buồn ngủ không thể mở mắt, mơ hồ nói: “Tớ thích huấn luyện viên, ngoại hình đẹp trai và trẻ nữa, lại dịu dàng ân cần....”
Có điểm nào không bằng thịt khô già nua!
“Cậu....”
Tần Chi suy nghĩ thật lâu cũng không hiểu tâm lý Văn Uyển, thích huấn luyện viên mà lại dây dưa với dượng mình.
Thích như vậy vừa có vài phần thật, vài phần giả....
Sau cuộc trò chuyện dài đêm đó, Tần Chi trông khá hơn rất nhiều.
Nhưng Triệu Vũ vẫn như âm hồn, không cách nào trốn thoát.
Văn Uyển chơi game chưa được vài phút đã nhìn thấy hai chữ Triệu Vũ nhấp nháy trên màn hình di động, “Đôi khi tớ thật sự muốn tìm người trực tiếp chơi chết anh ta cho yên tĩnh.”
Tần Chi ở bên cạnh không nói gì, “Anh ta luôn như vậy... Âm hồn không tan.”
Văn Uyển thấy Tần Chi không vui, cầm điện thoại đi ra ban công, “Chú Triệu, nửa đêm mà chú có chuyện gì?”
“Bảo Chi Chi nghe điện thoại...”
Văn Uyển tức giận từ chối người đàn ông, “Cô ấy ngủ rồi.”
“Tiểu Uyển, em biết đó… Cô ấy không thể tránh tôi được đâu... Trốn ở nhà em nhất thời nhưng không thể trốn suốt đời.”
Văn Uyển nghe những lời uy hiếp mặt dày vô sỉ của người đàn ông, hừ lạnh, “Chú Triệu, chú cũng cả đống tuổi rồi, muốn người phụ nữ nào chẳng được? Tại sao cứ quấn lấy một cô bé như hoa như ngọc vậy?”
Tuy rằng đàn ông ngày nay đều thích các cô gái trẻ tuổi, dựa vào địa vị của Triệu Vũ, anh ta muốn cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nào chẳng được?
Đầu dây bên kia im lặng một chút mới nói: “Tiểu Uyển, chuyện giữa chúng tôi không phải như em nghĩ đâu.”
“Có gì khác, chú thích cơ thể cô ấy, cô ấy thích mặt chú, mọi người bắt đầu bằng sự tự nguyện, sau khi sự tự nguyện kết thúc… đường ai nấy đi, không liên quan với nhau, như vậy khó lắm à?”
Nghe vậy, người đàn ông cười nhẹ, “Không khó, nhưng tôi không muốn đường ai nấy đi…”
“Vô sỉ!” Văn Uyển chửi thầm, không dễ nói chuyện như trước, “Chú Triệu, chú có thể hù dọa Chi Tử, nhưng chú không hù dọa tôi được đâu… Có muốn đánh cược với tôi không?”
“Ồ? Em đánh cược cái gì?”
“Hai con đường… Hoặc là bây giờ chú gửi video lên giường với Chi Tử cho chú dì xem, hoặc là, bây giờ tôi báo cảnh sát là chú đã cưỡng hiếp trẻ vị thành niên!”
Nói đến đây, Văn Uyển tốt bụng nhắc nhở Triệu Vũ, “Chú Triệu, chú tưởng mọi người không biết nguyên nhân vì sao chú chờ Chi Tử lên trung học phổ thông mới chạm vào cô ấy à! Cho dù như vậy, cô ấy hiện giờ vẫn chưa trưởng thành!”
“A.....”
“Thế nào? Cho chú năm phút để suy nghĩ nhé? Gửi video thôi mà, năm phút là đủ rồi.”
Văn Uyển nhìn cảnh đêm bên ngoài, “Chú Triệu, chú biết đấy... Mặc kệ có chứng cứ hay không, tôi chỉ cần báo cảnh sát chú đã "phạm tội cưỡng hiếp", chú không chạy thoát được đâu.….”
Ở đầu dây bên kia, Triệu Vũ im lặng rất lâu, “Đúng rồi… Nếu Tiểu Uyển không nhắc nhở tôi, tôi quên mất dượng em là ai.... Mà này... Tiểu Uyển, dượng em có biết sự tồn tại của Hoa Nguyên không?”
Vài câu ngắn ngủn của người đàn ông giống như lời thì thầm của ma quỷ.
Sắc mặt Văn Uyển lập tức lạnh lùng, “Chú có ý gì?”
“Mọi người đều là người thông minh... Nếu Hoa Nguyên thích em, tôi không thể quản chuyện của hai người, cũng không muốn quản... Thế nên…”
Văn Uyển không đợi anh ta nói hết lời, lập tức cúp điện thoại, trực tiếp tắt máy.
Cô không muốn cùng Triệu Vũ xé rách mặt, nhưng cách dây dưa của người đàn ông này khiến cô rất khó chịu.
Tần Chi không thấy Văn Uyển quay lại nên đi ra tìm, thấy sắc mặt Văn Uyển khó coi, không khỏi hỏi: “Tiểu Uyển, cậu sao vậy?”
“Không có gì, Chi Tử, cậu… thật sự không muốn lui tới với anh ta nữa phải không?”
Nghe vậy, Tần Chi gật đầu, “Anh ta đã kết hôn, dì.... dì kia cũng rất tốt với tớ, tớ không muốn làm tổn thương dì ấy nữa....”
Cô đã gặp vợ của Triệu Vũ, là một người phụ nữ rất dịu dàng.
Đây là khúc mắc cô không buông bỏ được.
“Nếu cậu đã quyết định, thì cứ làm theo nội tâm của mình!”
Văn Uyển rất khó chịu, cho dù Tần Chi vẫn còn suy nghĩ về Triệu Vũ, cô cùng sẽ nghĩ cách chia rẽ hai người.
Cô ghét bị người khác đe dọa nhất, mặc kệ người kia là ai!
Văn Uyển trút cơn giận của mình đối với Triệu Vũ lên đầu Hoa Nguyên, từ lúc Hoa Nguyên huấn luyện xong trở về, Văn Uyển sẽ gọi điện thoại cho Hoa Nguyên mỗi tối để mắng Triệu Vũ.
Buổi sáng cuối tuần, việc đầu tiên sau khi Văn Uyển tỉnh dậy là gọi điện thoại cho Hoa Nguyên để mắng Triệu Vũ.
Nhưng lần này Văn Uyển mắng xối xả trong điện thoại thật lâu mà đầu dây bên kia vẫn chậm chạp không phát ra giọng nói nhỏ nhẹ trấn an của Hoa Nguyên như trước.
Thấy vậy, Văn Uyển không khỏi nhíu mày, “Hoa Nguyên, anh có ý gì? Chẳng lẽ anh cảm thấy em mắng sai?”
“Khụ khụ… Không… Không có…”
Giọng nữ yếu ớt liên tục ho khan ở đầu dây bên kia, “Cháu… Cháu nói rất đúng, Tiểu Vũ quả thật không phải là người tốt…”
Văn Uyển nghe tiếng ho khan dữ dội của đối phương, lông mày nhíu lại thành một cục, nghĩ đến lúc trước ở nhà Hoa Nguyên, anh từng nói rằng sức khỏe của mẹ anh không tốt, cô lập tức mềm lòng, “Dì…… Dì không sao chứ…”
“Không sao… Phổi không tốt… Bệnh cũ… Tiểu Nguyên đi kiểm tra rồi, chút nữa mới trở lại…”
“Kiểm tra? Anh ấy bệnh ạ? Chuyện khi nào? Có nghiêm trọng không dì?”
“Cái này…”
Có lẽ biết mình đã lỡ miệng, người phụ nữ nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
“Mẹ…”
Hoa Nguyên vừa trở về đã thấy mẹ cầm điện thoại ấp úng, “Điện thoại của ai vậy mẹ…”
“Là Tiểu Uyển…”
Hoa Hân đưa điện thoại di động, “Điện thoại reo liên tục, mẹ sợ cô ấy tìm con có việc gấp, cho nên... đã nhận điện thoại…”
Trong di động của Hoa Nguyên, ngoại trừ bà, Triệu Vũ và mấy người bạn cùng lớp, đây là lần đầu tiên bà thấy di động của con trai lưu trữ số điện thoại của con gái.
Vốn tưởng rằng là bạn gái, nào ngờ là một đứa trẻ mới lớn.
Hoa Nguyên đỡ Hoa Hân lên giường bệnh khác, xoay người đi ra ngoài phòng bệnh nghe điện thoại, “Có chuyện gì vậy?”
“Huấn luyện viên!! Vì sao anh nằm viện?”
Văn Uyển cảm thấy tức giận trong lòng, kể từ vụ bắt cóc lần trước, khoảng cách giữa Hoa Nguyên và cô rõ ràng không còn xa lạ như trước.
Nhưng bây giờ Hoa Nguyên đang giấu cô.
“Không có gì to tác, chỉ là chút bệnh vặt lúc huấn luyện… Hôm nay tới bệnh viện kiểm tra một chút…”
“Anh gạt em! Không nghiêm trọng thì tại sao không nói với em!? Quả nhiên Chi Tử nói không sai, đàn ông các anh chẳng có ai tốt!”
“Tiểu Uyển…” Hoa Nguyên xoa chân mày, ho khan hai tiếng, “Bây giờ tôi tới gặp em để em xem nhé?”
“Không cần! Anh cho em địa chỉ đi, em đến gặp anh ngay!”
Hoa Nguyên nhìn mẹ mình tươi cười hiền từ phía sau, “.....”
“Được rồi... Tôi sẽ gửi địa chỉ cho em, em đi taxi tới đây, tôi sẽ chờ em ở cổng bệnh viện.”
“Anh chờ đi!”
Văn Uyển cúp điện thoại, vội vàng chuẩn bị đi ra ngoài.
Mấy ngày nay Liễu Nhứ luôn ở nhà làm việc, thấy bộ dạng hấp tấp của Văn Uyển, bà không khỏi nhíu mày, “Con muốn đi đâu?”
Nghĩ đến gần đây Văn Uyển đều nấu cháo điện thoại với ai đó mỗi tối, bà thình lình hỏi: “Lại yêu đương à?”
Văn Uyển trợn tròn mắt, “Sao mẹ nói lại?”
“Con đã chia tay với Lục Vân Tiêu hay sao?”
“.....” Văn Uyển sửng sốt, “Mẹ, chuyện xưa lắc xưa lơ rồi!”
“Vậy à? Người cậu nhà họ Lục vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho mẹ để hỏi thăm tình hình của con...”
Liễu Nhứ chưa bao giờ áp dụng phương pháp nuôi dạy con theo kiểu truyền thống của Trung Quốc, bà không hạn chế chuyện Văn Uyển kết bạn từ khi cô còn nhỏ.
Bao gồm những "bạn trai" bên ngoài mà Diệp Liệt Thanh coi là dã thú.
“Con không thích cậu ấy, con có người mình thích!”
Nghe vậy, Liễu Nhứ chỉ nhàn nhạt “Ồ”.
Thấy thế, Văn Uyển không hài lòng, “Mẹ có phản ứng gì thế?”
“Mấy năm nay, người mà con thích không đến một trăm thì cũng cỡ 80, ai biết con có thể kiên trì được bao lâu.” Nói xong, Liễu Nhứ nhìn đồng hồ, “Mẹ phải đi họp, sẽ về sớm sau khi họp xong.”
“Mẹ không muốn nghe dượng con tụng kinh đâu.”
Sự giám sát nghiêm ngặt của Diệp Liệt Thanh đối với Văn Uyển khắc nghiệt đến mức người mẹ như bà cũng cảm thấy xấu hổ.
Trước kia bà nghi ngờ Diệp Liệt Thanh quản quá nhiều, nhưng mấy tháng nay quan sát, bà thấy sự nổi loạn của Văn Uyển đối với kỷ luật của Diệp Liệt Thanh rất nghiêm trọng.
Nghĩ lại là do mình suy nghĩ hơi nhiều.
Văn Uyển không ngờ mẹ bởi vì cô chống đối Diệp Liệt Thanh trong khoảng thời gian này, mẹ cô ngược lại đã yên tâm đặt con sói già thèm muốn con gái mình ở trong nhà.
Trong bệnh viện
Hoa Hân thấy Hoa Nguyên liên tục nhìn chằm chằm di động, không nhịn được: “Nếu không yên tâm thì gọi điện thoại cho người ta hỏi xem.”
Nghe vậy, Hoa Nguyên lắc đầu, “Không cần, cô ấy nói tới thì sẽ tới, Tiểu Uyển không thích người khác can thiệp cô ấy quá nhiều.”
Anh có thể cảm nhận được Văn Uyển không thích "dượng" cô bởi vì đối phương can thiệp cô quá nhiều.
“Tiểu Nguyên...”
“Dạ?”
“Con rất quan tâm đến cô ấy...” Hoa Hân lặng lẽ nhìn đứa con trai luôn có quan điểm riêng từ nhỏ đến lớn, “Nếu quan tâm thì đừng làm tổn thương cô ấy...”
Chính vì bà quá hiểu con trai mình, cho nên bà biết, sự quan tâm của Hoa Nguyên có bao nhiêu toan tính.
Anh chưa bao giờ "hành động theo tình cảm", bởi vì chưa từng có, cho nên... quái vật xuất hiện khi có chuyện không ổn.
“Mẹ... Mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi...”
Hoa Hân khẽ thở dài, “Chỉ mong là mẹ suy nghĩ nhiều.”