Chương 154: Chị dâu muốn đánh thì đánh em đi…
“Tổ tông, trong khoảng thời gian này bác Cả của em đã xảy ra chuyện, cả nhà chỉ có mẹ em và tôi là hai trụ cột duy nhất, mỗi ngày bị mẹ em nhìn chằm chằm mà chạy tới chỗ em thì mẹ em sẽ không chịu để em kết hôn với ông đây!”
“Xí, mẹ không chịu thì thế nào!?”
Cô sẽ không kết hôn, chẳng kết hôn với ai cả!
Sắc mặt Diệp Liệt Thanh có chút lạnh, ôm Văn Uyển ngã xuống ghế sô pha, trầm giọng nói: “Em không muốn công khai cả đời, nhưng ông đây muốn!”
Không chờ Văn Uyển phản ứng, Diệp Liệt Thanh đã vói tay vào áo Văn Uyển mạnh mẽ xoa bóp bộ ngực cô, “Qua khỏi thời gian này, tôi sẽ nói rõ ràng với mẹ em.”
“Hơn nữa, đồ lẳng lơ này đã nhận lễ hỏi của ông đây, bây giờ không chịu kết hôn cũng đã muộn rồi phải không!? Hửm?”
“Ớ… Lễ hỏi?”
Văn Uyển ngồi trên người Diệp Liệt Thanh, cây gậy cương cứng của người đàn ông ở giữa hai chân khiến hoa huyệt hơi khó chịu, không khỏi vặn eo cọ vào gậy thịt, “Lễ hỏi nào? Chưa thấy.”
Diệp Liệt Thanh dùng sức đẩy háng, cây gậy không ngừng cọ xát hoa huyệt của cô gái cách lớp quần, trầm giọng nói: “Đã đưa lễ hỏi lúc em học năm nhất trung học phổ thông, giờ muốn trở mặt? Em không sợ ông cụ họ Diệp kia tức chết à?”
Nói đến đây, Văn Uyển mới chậm rãi nhớ lại, lúc trước Diệp Liệt Thanh dẫn cô tới tham gia bữa tiệc sinh nhật, cuối cùng mẹ cô mang theo một đội ngũ chuyên viên pháp lý tới.
Hoá ra kể từ lúc ấy, Diệp Liệt Thanh đã để lại một kế hoạch dự phòng cho tương lai.
“Diệp Liệt Thanh… Dượng đúng là chó!”
“Như nhau cả thôi! Lòng dạ làm sao sâu bằng đồ lẳng lơ này, nhỉ?”
Nói xong, Diệp Liệt Thanh nghiêng người chặn miệng Văn Uyển, “Thời gian có hạn, chúng ta đánh nhanh thắng lẹ nhé?”
Nghe vậy, Văn Uyển không khỏi trừng to mắt, “Em gọi chị ấy là mẹ nhỏ biết bao nhiêu lần mà chị ấy không cho chúng ta được hai tiếng đồng hồ?”
“Mẹ nhỏ? Nếu em gọi thêm hai lần nữa, để bác Cả em nghe thấy, em có tin là mẹ em sẽ lập tức qua giết không?”
Trong khoảng thời gian này Văn Uyển phải nhẫn nhịn mỗi ngày, đi đâu cũng bị dắt mũi, điều này khiến cô không thoải mái.
Nghe Diệp Liệt Thanh nói vậy, cô đột nhiên nổi bướng, thô bạo kéo cổ áo Diệp Liệt Thanh ra, nghiêng người để lại dấu ấn của mình trên cổ anh, “Mẹ tới thì tới, cả đời này em không muốn nghe mẹ nói đến chuyện lấy chồng! Cùng lắm thì mẹ cứ đánh chết em đi, dù sao mẹ cũng có hai đứa con, thêm em hay thiếu em cũng chẳng sao!”
Diệp Liệt Thanh không cho Văn Uyển nói tiếp, đè cô xuống sô pha nhanh nhẹn cởi dây thắt lưng, “Em không cần lo lắng những việc này, ông đây sẽ giải quyết… Đồ lẳng lơ của tôi chỉ cần bướng bỉnh, không có việc gì ở nhà thì nghịch ngợm là đủ rồi!”
“Diệp Liệt Thanh… Dượng… lưu manh…”
Văn Uyển vốn đã ngứa ngáy, hiện tại Diệp Liệt Thanh lại như vậy, thân thể hơi nóng lên, ưỡn người cọ lên người Diệp Liệt Thanh, “Dượng… Nhanh lên…”
“Nhanh lên? Vừa rồi ông đây muốn nhanh, em có bộ mặt thế nào? Giờ lại muốn ông đây nhanh lên!”
Diệp Liệt Thanh vừa cởi quần áo xong, cửa phòng đã bị đập rầm rầm.
“Diệp Liệt Thanh! Ra đây!!”
Vừa nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đã đến.
Văn Uyển nằm trên sô pha, quần áo đã cởi một nửa, sắc mặt tối sầm khi nghe giọng của người bên ngoài.
Diệp Liệt Thanh sờ đầu Văn Uyển, bình tĩnh mặc quần áo cho Văn Uyển, “Lát nữa đi vào trong phòng nhé, tôi sẽ giải quyết.”
Cho dù Diệp Liệt Thanh nói những lời này vô số lần, Văn Uyển vẫn cảm thấy tức giận, dục vọng trong cơ thể bị treo nửa vời, thật sự cực kỳ khó chịu.
Cơn giận trong lòng Văn Uyển không có chỗ để trút ra, tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, còn có cả giọng nói của Tô Bối.
“Liễu Nhứ… Tối hôm qua Liệt Thanh thức suốt đêm, tôi để dượng ấy nghỉ ngơi ở đây, có chuyện gì thì thím đến tìm tôi…”
Âm thanh bên ngoài nhỏ hơn.
Lúc này Văn Uyển mới thấy tơ máu trong mắt Diệp Liệt Thanh, đau lòng xoa gương mặt đen như than của Diệp Liệt Thanh, “Cả đêm không ngủ còn làm bậy với em.”
“Không xằng bậy, chủ yếu là ông đây cũng muốn chịch đồ lẳng lơ này!”
“Dượng… lưu manh!”
Văn Uyển chỉnh lại quần áo xộc xệch, không trốn trong phòng như lời Diệp Liệt Thanh đã nói, mà nắm tay Diệp Liệt Thanh, chuẩn bị mở cửa.
“Tiểu Uyển… Bây giờ còn…”
Bốn chữ 'chưa phải là lúc' không kịp thốt ra thì Văn Uyển đã mở cửa.
Ngoài cửa chỉ có một mình Tô Bối đứng khoanh tay trước ngực, mỉm cười nhìn Văn Uyển đang hùng hổ chuẩn bị hy sinh một cách anh dũng , “Sao? Chuẩn bị nổi loạn một hồi?”
Văn Uyển tức ngực, nhìn hành lang trống rỗng, “Mẹ em đâu?”
“Đi rồi, tôi chỉ nói là nếu làm ầm ĩ chuyện này thì không tốt cho bất kỳ ai.”
Liễu Nhứ là một người thông minh, có thể tới ‘bắt gian’ trong lúc tức giận nhất thời nhưng sẽ không tùy ý để mọi chuyện làm hỏng danh tiếng của con gái mình.
“Em nghĩ kỹ xem, làm sao mẹ em biết em đang ở bệnh viện, tại sao trực tiếp chạy tới…”
Nghe vậy, ánh mắt Văn Uyển khẽ động đậy, Tô Bối tạm thời liên lạc với cô, Lâm Quyên đã xảy ra chuyện, theo tính tình của mẹ cô, không gửi vòng hoa cho Lâm Quyên là đã nể mặt Lâm Quyên là bà chủ của nhà họ Văn.
Thế nên mẹ cô tới bệnh viện không thể nào là vì Lâm Quyên, bác Cả của cô có Tô Bối và Diệp Liệt Thanh chăm sóc, mẹ cô sẽ không tới vì bác Cả, mấy thím của cô cũng không phải là người lắm miệng.
Lục Vân Tiêu… không những mật báo! Bây giờ còn dám theo dõi cô!
Văn Uyển càng nghĩ càng giận, nắm tay càng lúc càng siết chặt, ngay khi sắp bùng nổ, một bàn tay to đặt lên bàn tay đang siết chặt của Văn Uyển.
“Chờ xong việc trong thời gian này, tôi sẽ giải quyết cậu ta....”
Vừa dứt lời, Văn Uyển mở to mắt, Diệp Liệt Thanh bóp tay Văn Uyển, “Trước đây không động đến cậu ta là vì không muốn em cảm thấy ông đây ỷ lớn ăn hiếp đứa nhỏ.”
Không phải anh không biết sự tồn tại của Lục Vân Tiêu, việc Lục Vân Tiêu làm chẳng qua là một cú hích mà thôi. Nếu không, chuyện của anh và Văn Uyển có thể giấu kín ba năm nhưng không bị phát hiện, tại sao đến năm thứ tư thì không thể giấu được nữa…
Lúc trước anh không động đến Lục Vân Tiêu, thứ nhất là vì cậu ta gián tiếp giúp anh, thứ hai là để Văn Uyển chán cậu ta, còn bây giờ… cậu bé kia có vẻ nghiện chơi rồi.
Khóe miệng Văn Uyển khẽ giật, cô tưởng Diệp Liệt Thanh không biết sự tồn tại của Lục Vân Tiêu, “Vậy mà dượng còn nhìn cậu ta bắt nạt em!?”
Diệp Liệt Thanh nhìn Văn Uyển trả đũa, “Nếu không cho em nhớ lâu, làm sao em phân biệt được người là người hay là ma ở bên ngoài?”
Văn Uyển cảm thấy trong lời nói của Diệp Liệt Thanh có ý nghĩa sâu xa khác, nhưng cô không dám nghĩ kỹ.
Nhưng kể từ đó, Lục Vân Tiêu thật sự không xuất hiện nữa.
Văn Uyển vừa cảm thấy may mắn vừa thở phào nhẹ nhõm trong lòng, đặc biệt là sau khi cô náo loạn trình diễn tiết mục mang thai trong bữa tiệc một trăm ngày của Văn Ngọc.
“Quỳ xuống!”
Cùng với tiếng rống giận của Liễu Nhứ còn có cây roi, đó là bảo vật ‘gia pháp’ được tổ tiên của nhà họ Văn truyền lại, nhiều năm qua hiếm khi được sử dụng.
Hiện giờ mẹ cô lại lấy ra, Văn Uyển đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng cây roi cuối cùng vẫn không rơi xuống người cô.
Diệp Liệt Thanh ôm Văn Uyển, bảo vệ cô trong vòng tay, “Chị dâu, muốn đánh thì đánh em đi…”