Chương 57: Bác Cả còn đau lòng cho chị dâu tương lai hơn anh
Tết Trung Thu
Gia tộc họ Văn có nhiều quy tắc, nhiều việc phải làm.
Đối với những việc này, Văn Uyển trốn được thì sẽ trốn, tuyệt đối sẽ không muốn nổi bật trong gia tộc.
Nhưng mà có người lại khác.
Lâm Quyên và Văn Lê đã bận rộn từ sáng sớm, Văn Lê ủ rũ đi theo sau Lâm Quyên, đối phó với những người bà con trong gia tộc một cách qua loa.
Văn Uyển thấy thế không khỏi lắc đầu, nép vào con gái út của thím Ba, thở dài thật sâu “Chậc… Sự nhiệt tình của bác gái đã trao nhầm người……”
Cô gái bên cạnh nhìn Văn Uyển trách móc, “Nhỏ giọng chút, để bà ấy nghe thấy thì chút nữa em lại phải quỳ trong từ đường…”
Nghe vậy, Văn Uyển trợn mắt khinh thường, “Xí… Em mà sợ bà ta à?!”
Vừa dứt lời, cô nhìn thấy Văn Lê, rồi sau đó là Văn Quốc Đống đi xuống lầu, hai người liếc nhìn nhau.
Hai người một trước một sau, lén lút đi ra ngoài.
Thấy cảnh đó, Văn Uyển đang buồn chán chợt hưng phấn, đi theo họ giống như lòng bàn chân có bôi dầu.
“Tiểu Uyển, sắp tới giờ cúng kính rồi, em đi đâu đó?!”
Văn Uyển vẫy tay mà không quay đầu lại, “Tự nhiên em đau bụng, nếu ai hỏi thì chị nói tổ tiên không vui khi nhìn thấy em…”
“……”
“Tiểu Uyển!!”
*
Trong sân sau của nhà tổ họ Văn
Văn Quốc Đống cầm cái cuốc kiểu cũ giẫy cỏ sau vườn, Văn Lê thận trọng đứng sang một bên, muốn tiến lên, nhưng lại có chút sợ hãi.
Rối rắm một hồi lâu, Văn Quốc Đống cuối cùng lên tiếng, “Nửa tiếng nữa là đến giờ cúng kính, ba cho con năm phút…”
Văn Lê giật mình, vẻ mặt hơi lo lắng, “Ba… Con bảo Bối Nhi tối nay tới nhà đón trung thu…”
Nghe vậy, Văn Quốc Đống ngừng giẫy cỏ, đẩy kính trên sống mũi, ánh mắt đen tối liếc nhìn Văn Lê, “Tối nay?!”
“Dạ……”
Không chỉ Văn Quốc Đống cảm thấy kinh ngạc, ngay cả Văn Uyển đang nghe lén ở bên ngoài cũng vậy.
Nghĩ đến vụ Văn Lê tiền trảm hậu tấu, Văn Uyển nhất thời rất có hứng thú đối với người chị dâu chưa từng gặp mặt này.
“Ừm…”
Văn Lê cúi đầu không nhìn mặt Văn Quốc Đống.
Vốn tưởng rằng sẽ bị Văn Quốc Đống mắng một trận, nhưng đợi một hồi lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Ngẩng đầu lên thì thấy người đàn ông trong vườn đã bỏ cuốc xuống, ôm cỏ dại sang một bên bằng tay không, hoàn toàn không có dấu hiệu tức giận.
Văn Quốc Đống làm xong hết thảy, mới quay đầu nhìn Văn Lê, nói: “Đưa cô ấy đến nhà họ Văn đi, tối nay ba sẽ cố gắng kết thúc sớm một chút.”
Sau khi ném uống một câu như vậy, Văn Quốc Đống cầm cuốc rời đi.
Văn Lê nghe xong, sửng sốt một giây, vội vàng đuổi theo, “Ba… Con, con muốn cho Bối Nhi tới nhà cũ… Con…”
Không chờ Văn Lê dứt lời, Văn Quốc Đống đã biến mất.
Văn Uyển vẫn ở bên cạnh nghe lén, tặc lưỡi hai lần, nhìn vẻ mặt không cam lòng của Văn Lê, lắc đầu.
“Ông anh tốt của tôi ơi… Chắc trong đầu anh toàn là nước……”
Chơi cái chiêu tiền trảm hậu tấu này mà không coi ngày.
Đến lúc đó Lâm Quyên phá hỏng buổi lễ cúng trung thu, không phải chỉ có mình Lâm Quyên mất mặt.
Văn Uyển mỉa mai một hồi khiến Văn Lê sượng mặt, bình tĩnh một lúc mới nói một cách khó khăn: “Sao em ở đây…”
“Hừ… Đây là nhà họ Văn, tại sao em không thể ở đây?”
Nói đến đây, Văn Uyển tò mò nhìn Văn Lê, “Anh… Em nghi ngờ không biết anh thật sự yêu Bối Nhi đó, hay là chỉ yêu bằng miệng…”
Nếu không tại sao lại chọn thời điểm này để dẫn đối phương tới nhà.
Sẽ bị bác gái của cô chế nhạo và nói móc trước mặt mọi người, con gái người ta không cần mặt mũi hay sao…
Nghĩ như vậy, Văn Uyển đột nhiên hiểu những lời vừa rồi của Văn Quốc Đống.
"Đưa đến nhà họ Văn", "kết thúc sớm một chút".
Chậc chậc chậc…… Thật đúng là…… đau lòng cho cô con dâu tương lai này.
Văn Uyển nghĩ vậy trong đầu, thuận miệng nói, “Hãy học hỏi bác Cả cách thương yêu con gái… Bác Cả còn đau lòng cho chị dâu tương lai hơn anh……”
Mới nói xong, sắc mặt Văn Lê tái nhợt hơn một chút, “Em nói bậy gì đó!”
Để lại một câu như vậy, rồi vội vàng đuổi theo hướng Văn Quốc Đống rời đi.
“……”
Văn Uyển nhìn bóng lưng chạy trối chết của Văn Lê, nhướng mày, “Rõ ràng là chột dạ …”
“Em lén lút ở đây một mình làm gì!?”
Diệp Liệt Thanh giơ tay ôm gáy Văn Uyển, nhìn theo ánh mắt cô, trầm giọng hỏi: “Vừa rồi là ai?!”