KHAO KHÁT
Chương 150  

Chương 150: Tối nay em ngủ với ai?


“Dạ dạ, con nhất định sẽ nói với dượng, để dượng tới sớm một chút.”


Văn Uyển không nghe ra ẩn ý trong lời nói của mẹ, lúc này chỉ muốn tiễn bà đi.


Liễu Nhứ đứng ở cửa, lại cúi đầu nhìn tủ giày, lạnh mặt bước ra ngoài.


Văn Uyển đưa bà đến thang máy, sợ chút nữa bà quay lại giết mình.


“Tối mai mẹ cũng có việc muốn thông báo.”


Sau khi Liễu Nhứ bước vào thang máy, bà đã nói câu này.


Nhưng Văn Uyển không tập trung lắm, gật đầu cho có lệ, nhìn thang máy đến lầu một mới vội vã quay về.


Trong phòng khách, Diệp Liệt Thanh ngồi trên sô pha lặng lẽ hút thuốc, dưới chân là một rương đồ thật lớn chứa đồ của anh và đồ lặt vặt.


Văn Uyển nhạy bén nhận thấy tâm trạng Diệp Liệt Thanh không vui, chạy đến chỗ anh đè anh trên sô pha, “Dượng… Sao vậy?”


Diệp Liệt Thanh ôm eo Văn Uyển, nhìn thẳng vào cô, “Tiếp tục lén lút không phải là biện pháp…”


Đặc biệt là Văn Quốc Đống đã có con, sắp tổ chức đám cưới, mà bây giờ anh vẫn phải trốn tránh.


Văn Uyển sửng sốt, hôn lên môi Diệp Liệt Thanh, “Dượng, chúng ta như bây giờ là khá tốt…”


Diệp Liệt Thanh cụp mắt không nói gì, lặng lẽ đứng dậy đặt đồ của mình về chỗ cũ.


Sáng sớm hôm sau, thừa dịp Văn Quốc Đống bận rộn xã giao, anh đi ra ngoài.


Trong bữa tiệc sinh nhật của Văn Quốc Đống, sau khi Văn Uyển lét lút tặng ‘quà’, không ngồi yên giây phút nào đã rời đi.


Để lại một mình Lâm Quyên trong bữa tiệc xấu hổ đối mặt với mọi người.


Văn Uyển mới vừa xem kịch xong, bên cạnh vang lên một giọng nói.


“Mẹ đã nhờ dì Cả tìm một đối tượng cho con, hai ngày nữa con đi cùng mẹ đến gặp người ta… Cố gắng đính hôn trước cuối năm nay.”


Những lời nhẹ nhàng của Liễu Nhứ khiến những người có mặt đều kinh ngạc.


Văn Uyển sửng sốt hồi lâu mới phản ứng, vội vàng nói: “Mẹ… Con mới trưởng thành! Đính hôn cái gì!?”


Diệp Liệt Thanh đang im lặng ăn uống, sắc mặt không khá hơn là bao, thím Ba thấy thế, chỉ sửng sốt một chút rồi lên tiếng khuyên nhủ: “Đúng đó Liễu Nhứ… Tiểu Uyển mới bao lớn… Thím gấp gáp làm gì…”


“Văn Duyệt năm nay đã 25 tuổi mà chúng tôi cũng chưa thúc giục nó…”


Liễu Nhứ quan sát sắc mặt của những người xung quanh, nhàn nhạt nói: “Không nhỏ nữa, năm đó chị dâu Cả chỉ lớn hơn Văn Uyển một tuổi mà đã có mang Văn Lê…”


Tuy sắc mặt Diệp Liệt Thanh khó coi, nhưng không dám phạm tội ngay lúc này, lấy một điếu thuốc ra, thản nhiên hỏi, “Đối phương tên là gì? Bao nhiêu tuổi? Người xứ nào?”


Liễu Nhứ không nhìn Diệp Liệt Thanh, quay đầu nói với Văn Uyển: “Thời gian đã định rồi, mẹ chỉ thông báo cho con biết thôi…”


Nghe vậy, Văn Uyển lập tức nóng nảy, “Con không kết hôn!”


Nói xong, thấy Liễu Nhứ vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ.


“Cả đời này cũng sẽ không kết hôn… Ai thích thì kết hôn đi! Con sẽ không!”


Sau khi nói xong những lời này, Văn Uyển đứng dậy lao ra ngoài.


“Tôi đi xem…”


Diệp Liệt Thanh luôn để mắt tới Văn Uyển, cầm áo khoác định đuổi theo.


Ai ngờ mới vừa đứng dậy đã nghe Liễu Nhứ nói từ phía sau: “Dượng gấp gáp làm gì? Lớn rồi thì làm sao mất được? Sau bữa tiệc, tôi có chuyện muốn hỏi dượng…”


Mọi người có mặt nhìn nhau, nhất thời không đoán được Liễu Nhứ đang tính toán điều gì.


Văn Uyển biết chuyện giữa cô và Diệp Liệt Thanh sẽ bị bại lộ một ngày nào đó, nhưng cô không ngờ ngày này đến nhanh như vậy.


Rõ ràng cô mới làm mai cho Văn Quốc Đống và Tô Bối xong, giây tiếp theo lửa giận đã cháy tới người cô.


Bị nhốt ba ngày ba đêm, Văn Uyển mới nhìn thấy mẹ, nhưng đây là lần đầu tiên người phụ nữ mạnh mẽ oai phong lẫm liệt ở bên ngoài lại trông mỏi mệt.


“Mẹ…”


Văn Uyển đau lòng gọi bà, không dám ngẩng đầu nhìn bà.


Liễu Nhứ bình tĩnh nhìn cô, “Mấy ngày nay đã suy nghĩ kỹ chưa?”


Nghe vậy, Văn Uyển mới ngước mắt nhìn người mẹ luôn có vẻ mặt điềm tĩnh, “Mẹ… con không kết hôn đâu…”


Cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kết hôn. Cho dù ở bên cạnh Diệp Liệt Thanh hay là Hoa Nguyên, cô đều không muốn kết hôn và sinh con với họ.


“Không kết hôn!? Không kết hôn, chẳng lẽ con muốn làm bồ nhí của Diệp Liệt Thanh cả đời?!”


Đôi mắt Liễu Nhứ hơi ửng đỏ, lạnh giọng quát lớn: “Con cho rằng Văn Tuyết chà đạp mẹ con chúng ta chưa đủ hay sao! Còn muốn bám theo Diệp Liệt Thanh!? Chẳng lẽ vội vàng để hai vợ chồng bọn họ hủy hoại mình à!?”


“Mẹ!! Dượng không phải là loại người như vậy!”


Lời còn chưa dứt, ‘bốp’ một tiếng.


Văn Uyển hơi nghiêng cái cổ cứng ngắc, mờ mịt nhìn người phụ nữ giơ tay trước mặt.


Liễu Nhứ nhìn bàn tay mình, sửng sốt một giây, bỏ đi.


Văn Uyển nhìn bóng lưng đang rời đi với đôi mắt đỏ hoe, cao giọng nói: “Diệp Liệt Thanh không hủy hoại con! Con cũng không phải là bồ nhí của dượng! Sớm muộn gì dượng cũng ly hôn với Văn Tuyết!”


Diệp Liệt Thanh từ đầu đến cuối chưa từng yêu Văn Tuyết, cho dù ban đầu tình cảm của anh đối với cô không phải là tình yêu, nhưng nhiều năm qua, Diệp Liệt Thanh đã sớm là người của cô.


Trái tim cô không dành cho Diệp Liệt Thanh, nhưng trái tim của Diệp Liệt Thanh hoàn toàn thuộc về Văn Uyển!


Cô không phải là bồ nhí!


Liễu Nhứ không để ý tới tiếng rống giận của Văn Uyển ở phía sau, mãi cho đến khi ra khỏi cửa mới rơi nước mắt.


Sau khi Văn Uyển bị Liễu Nhứ nhìn chằm chằm, Diệp Liệt Thanh nghĩ vô số cách cũng không thể cạy miệng Liễu Nhứ.


Ngày cưới của Văn Quốc Đống ngày càng tới gần, nhìn người đàn ông ỉu xìu trong đám ‘phù rể’, ông hừ lạnh, “Bày ra bộ dạng chết chóc này cho ai xem?”


Diệp Liệt Thanh nhìn chằm chằm di động, lại gửi một tin nhắn khác cho Văn Uyển.


Vẫn không có hồi âm như đá chìm xuống đáy biển.


Đang lúc Diệp Liệt Thanh ủ rũ mặt mày, một giọng nữ lanh lảnh từ bên ngoài truyền tới.


“Bác Cả của tôi ở đâu!? Hay là anh lừa tôi đến đây để bán tôi… hả!”


Văn Uyển vừa bước vào khoảng sân nhỏ của trang trại thì đụng phải người nào đó ở trong phòng đột ngột nhảy ra.


“Á! Úi…”


Lời còn chưa dứt, mùi thuốc lá quen thuộc ập vào mặt.


Diệp Liệt Thanh ôm chặt Văn Uyển bằng cả hai tay, cúi xuống chặn cái miệng đang lải nhải.


“Ớ…”


Đôi mắt Văn Uyển mở to, nhìn Văn Quốc Đống đi ra khỏi cánh cửa phía sau Diệp Liệt Thanh, giãy giụa hai cái nhưng không thoát được.


Cô nhắm mắt lại, lập tức ôm eo Diệp Liệt Thanh, dù sao người chút nữa bị đánh cũng không phải là cô.


Văn Quốc Đống nhìn hai người trong sân ôm ấp hôn hít nhau không màng ánh mắt của những người xung quanh, hừ lạnh, “Chỉ giỏi mỗi chuyện đó.”


Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh buông môi Văn Uyển ra, hai tay vẫn ôm Văn Uyển, vùi vào cổ Văn Uyển, nghèn nghẹn nói: “Cảm ơn anh Cả.”


Văn Quốc Đống cười lạnh, “Ông đây không phải vì em.”


Nói xong, đưa bộ áo cưới cho Văn Uyển, “Kêu con tới đây không phải để cho hai đứa yêu đương trước mặt bác!”


Văn Uyển bĩu môi, trợn mắt nhìn lên trời nói, “Con biết mà.”


Người duy nhất trên đời này có thể khiến mẹ cô thả người là Văn Quốc Đống.


Tuy nói như vậy, nhưng Văn Uyển vẫn ôm tay Diệp Liệt Thanh không hề buông ra, nhõng nhẽo bên tai anh: “Dượng, mấy hôm nay em không ngủ ngon.”


Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh hôn trán Văn Uyển, “Chờ thêm hai ngày nữa, tôi sẽ giải quyết xong những việc này.”


Trong khoảng thời gian này, người không nghỉ ngơi tốt đâu chỉ có Văn Uyển.


Văn Uyển rúc vào lòng Diệp Liệt Thanh, nhỏ giọng nói: “Vậy tối nay em ngủ với ai?”


Văn Quốc Đống đen mặt nhìn hai người trước mắt, “Ông đây vẫn chưa chết.”


Nhưng Diệp Liệt Thanh không để ý đến ánh mắt ăn thịt người phía sau, thấp giọng nói: “Đêm nay ngủ với tôi.”


“Ờ, em biết dượng tốt nhất!”


Văn Uyển nhón chân hôn lên mặt Diệp Liệt Thanh thật mạnh, mím miệng, trong mắt hiện lên một tia uất ức, “Mẹ em không những đánh em, còn không cho em ăn... Mấy ngày nay quần áo em rộng rồi...”


Đôi mắt Diệp Liệt Thanh cũng ươn ướt, “Muốn ăn gì? Chút nữa tôi sẽ mượn bếp để nấu.”


Không đợi anh nói xong, Văn Uyển đã òa khóc, “Dượng...”


Trước đây cô cho rằng nếu xa Diệp Liệt Thanh, cô vẫn có thể làm được mọi việc trên đời, nhưng trong khoảng thời gian này Diệp Liệt Thanh không ở bên cạnh, cô mới biết, đồ ăn mà cô ăn mỗi ngày không có hương vị đó, nửa năm nay đã quen với việc Diệp Liệt Thanh ngủ cùng cô, nửa đêm tỉnh dậy cũng không có ai an ủi.


Thậm chí khi tâm trạng không tốt, mất bình tĩnh với những người xung quanh, không có ai dỗ dành cô.


Có lẽ trên đời này người duy nhất có thể chiều chuộng và bao dung tính tình của cô chỉ có Diệp Liệt Thanh.


“Ngoan, chờ một chút.”


Văn Quốc Đống không có chút đồng tình nào đối với cặp uyên ương số khổ trước mặt, tiến lên chia rẽ hai người mà không hề có gánh nặng tâm lý, “Con cầm áo cưới...”


Nói đến đây, Văn Quốc Đống đột nhiên ngừng một giây mới nói: “đưa cho chị dâu của con.”


Văn Uyển nhướng mày, “Mặt người dạ thú.”


Mượn danh nghĩa của con trai để cưới con dâu của mình là cầm thú.


“Có tin bác sẽ đưa con về không!?”


Văn Uyển trợn mắt không quan tâm, “Đưa con về? Làm sao bác có thể bồi thường một phù dâu đáng yêu, thuần khiết, xinh đẹp như hoa cho chị dâu của con??”


Cô không cần suy nghĩ, trong thời gian cô biến mất, Tô Bối chắc chắn đã tỉ tê không ít vì cô ở bên tai Văn Quốc Đống.


Nếu chỉ có một mình Diệp Liệt Thanh, với tính tình trước đây của Văn Quốc Đống, cho dù Diệp Liệt Thanh chết vì tình yêu, Văn Quốc Đống cũng sẽ không để ý đến anh, vì không ai có thể chấp nhận chuyện anh em của mình gây ra tai họa cho em gái của mình xong, lại gây ra tai họa cho cháu gái của mình.


Do Văn Quốc Đống và Văn Tuyết không có bao nhiêu tình cảm anh em, nếu như hai anh em có mối quan hệ tốt hơn, Diệp Liệt Thanh hiện giờ phải mất đi một lớp da.


Văn Quốc Đống liếc Văn Uyển, đang định mở miệng thì Diệp Liệt Thanh kéo Văn Uyển đi, “Anh Cả, Tiểu Uyển đi xa thế này chắc đã đói bụng, em đi lấy đồ ăn trước.”


Nếu nói ai thương Văn Uyển nhất trên đời này, mẹ ruột Liễu Nhứ cũng phải xếp sau Diệp Liệt Thanh.


Văn Uyển nắm cánh tay Diệp Liệt Thanh làm mặt ông kẹ với Văn Quốc Đống, “Lêu lêu lêu…”


“Chỉ có dượng thương con thôi! Con đi thật xa tới đây mà bác không hỏi xem con có đói bụng không, khát nước không, chỉ biết sai con làm việc! Hừ!”


Ở nông thôn sau bảy tám giờ tối là chìm trong bóng tối.


Văn Uyển vừa đến, Diệp Liệt Thanh bỏ mặc nhóm phù rể, nói một cách mĩ miều là, “Tiểu Uyển sợ bóng tối, đang ở nông thôn nên em không yên tâm.”


Nói xong, mặc kệ sắc mặt của Văn Quốc Đống khó coi đến mức nào, trực tiếp rời đi.


Trắng trợn dọn vào phòng Văn Uyển.


Chương 150  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin