Chương 20: Có bao nhiêu người họ Diệp trong nhà con!?
Người đàn ông khẽ nhíu hàng lông mày đen, chưa kịp nói chuyện, đã nghe người phụ nữ bên ngoài tiếp tục hét lên: “Huấn luyện viên Hoa??”
Văn Uyển cúi đầu thật thấp, cố gắng kìm nén khóe miệng nhếch lên, bởi vì nín cười nên bờ vai co lại run rẩy không ngừng.
Người đàn ông ngồi trên ghế thấy thế, thở dài, nói với bên ngoài: “Mời vào.”
Cô giáo thấy Văn Uyển đứng một bên, trên gương mặt thanh tú của người đàn ông tràn đầy không kiên nhẫn, cô hơi lo lắng trong lòng, “Huấn luyện viên Hoa, tôi tìm trò Văn Uyển có chút việc, anh đây...”
Thái độ của cô giáo không tệ, Hoa Nguyên không thể nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Đi đi... Chiều nay còn có buổi huấn luyện, về sớm chút.”
“Dạ, được.”
Cô giáo dẫn Văn Uyển rời đi, trước khi đi Hoa Nguyên nhìn tờ giấy trên tay, gọi Văn Uyển: “Bạn Văn Uyển, cất cái này đi.”
Văn Uyển vẫn luôn cúi đầu, nhìn mũi chân, vội vàng xoay người lại cầm tờ giấy chạy ra khỏi cửa.
Cô sợ nếu chậm một giây, sẽ không nhịn được rồi cười ra tiếng.
Cô giáo nhìn huấn luyện viên đầy nghi ngờ, rồi nhìn Văn Uyển chạy ra ngoài, chưa kịp nói chuyện thì giọng nói trầm thấp của người đàn ông ở đầu bên kia truyền tới.
“Làm giáo viên, chắc cô hiểu, lời nói một chiều không đáng tin.”
“Hả?” Cô giáo ngẩn người, nghĩ đến lời đồn đãi vừa nghe được, “Ừ, đúng rồi, trẻ con thời nay khó quản lắm.”
Nói xong, cô giáo đi ra.
Mới ra khỏi cửa, cô đã nhìn thấy hai mắt Văn Uyển đỏ hoe, giơ tay lau nước mắt, một lát sau cô thở dài thật sâu, “Tiểu Uyển... Con nên kiềm chế tính tình!”
Văn Uyển thân mật nắm tay cô giáo, “Con có làm gì đâu... Rõ ràng bạn nữ kia chọc con trước... Con chưa nói gì, bạn đó còn không biết xấu hổ đi tố cáo!? Không biết xấu hổ!!”
Người phụ nữ giơ tay gõ nhẹ lên trán Văn Uyển, “ Được rồi! Con còn dám nói người ta? Ai bảo con mang theo di động trong khi học huấn luyện quân sự!? Còn nữa, chuyện chuyển khoản là thế nào!?”
“Có gì đâu... Có bao nhiêu người họ Diệp trong nhà con!?”
Nói đến đây, Văn Uyển nghĩ tới tờ giấy trong túi, dính người ta làm nũng, “Dì Viên, dì đừng nói chuyện này với ai nhen... Dì giữ bí mật được không!?”
“Còn giữ bí mật!? Con có biết chuyện gì xảy ra giữa các bạn cùng lớp không!?”
Người phụ nữ nổi giận, “Mẹ con giao con cho dì, dì có trách nhiệm quan tâm con...”
“Con biết, con biết, con nhất định, nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời và chăm chỉ học hành, không gây thêm phiền phức cho dì Viên! Mỗi ngày mẹ con nói với con, bảo con không được ỷ thế ăn hiếp người khác trong trường, đừng giả vờ là con nhà giàu, con hiểu mà...”
Làm sao Văn Uyển không hiểu ý mẹ cô, nhìn thấy anh họ bị bác gái nuông chiều cho ăn sung mặc sướng từ nhỏ nên trở thành đồ vô dụng, cho nên bây giờ mẹ cô bắt đầu nuôi dạy cô theo kiểu nghèo khó.
Chi phí sinh hoạt mỗi tháng ít ỏi rất đáng thương, nếu không Diệp Liệt Thanh cũng không đến mức lén lút chuyển tiền cho cô.
Vì vậy ở một mức độ nào đó, điều kiện sống của cô cũng rất ‘cực khổ’.
“Con... Ây dà...” Người phụ nữ nói được một nửa, thở dài nặng nề, “Dì sẽ giải thích với các giáo viên, con đừng làm bậy trong trường là được!”
Có lời bảo đảm của người phụ nữ, Văn Uyển gật đầu như gà con mổ thóc, “Nhất định sẽ không xằng bậy, chắc chắn sẽ không gây thêm rắc rối cho cô giáo trong lớp!”
“Con đó, từ nhỏ đã miệng mồm ngọt ngào... Tương lai lớn lên, không biết sẽ có bao nhiêu người mê cái miệng của con...”
“Ha ha ... Làm gì có!?”
“Sao lại không!? Tuổi không lớn, mà đã mồm mép giả tạo, cũng may con là con gái, nếu đổi giới tính, không biết sẽ có bao nhiêu cô gái đau khổ!!”
Lúc Văn Uyển trở về đội, cố ý cúi đầu thấp, bộ dạng ủ rũ tựa như bị cô giáo phê bình nặng nề, tâm trạng có chút sa sút.
Hoa Nguyên đứng trước đội ngũ, nhàn nhạt liếc Văn Uyển đang ỉu xìu, “Vô hàng đi.”
trichtinhlau.com/