Chương 73: Thật ghê tởm muốn ói luôn
“Tôi……”
Người phụ nữ bị Văn Uyển mắng một trận, rụt rè nhìn người đàn ông bên cạnh, rưng rưng nước mắt, “Dân Chung…… Anh biết em……”
Văn Uyển bĩu môi, nói khẽ với Diệp Liệt Thanh: “Thật ghê tởm muốn ói luôn……”
Cho dù bị Văn Uyển mỉa mai như một cái tát vào mặt, Diệp Dân Chung vẫn giữ nguyên vẻ mặt như trước, không thấy chút dấu hiệu tức giận nào.
Diệp Dân Chung bình tĩnh nhìn Diệp Liệt Thanh, hoàn toàn không để ý tới lời nói của người phụ nữ bên cạnh.
Diệp Liệt Thanh cũng không vội, dù sao người nên sốt ruột nhất cũng chưa sốt ruột.
Lặng lẽ giằng co một lúc lâu, Diệp Dân Chung đột nhiên thở dài, hét to: “Liệt Thanh……”
Diệp Liệt Thanh đặt tay lên vai Văn Uyển, sắc mặt không thay đổi: “Đứa nhỏ này sợ người lạ…… Tôi sợ cô ấy lạc đường nơi trời xa đất lạ……”
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt của người phụ nữ đỡ Diệp Dân Chung không khỏi vặn vẹo, không nhịn được trừng mắt nhìn Diệp Liệt Thanh đang nói dối một cách trắng trợn.
“Chị Lý, mắt có vấn đề thì đi chữa đi, đừng hù dọa trẻ con……”
Tiếng "chị Lý" của Diệp Liệt Thanh đã thành công phá vỡ vẻ dịu dàng vờ vịt của bà ta.
“Diệp Liệt Thanh! Tôi và ba cậu đã kết hôn hơn hai mươi năm…”
Diệp Liệt Thanh nhàn nhạt đáp, “Ồ……”
Người phụ nữ nhịn Văn Uyển đã lâu nên cực kỳ tức giận, nhưng vẫn có thể đeo mặt nạ hiền lành và trung thực.
Lại bị một tiếng "chị Lý" của Diệp Liệt Thanh đánh sập.
Bà ta ở nhà họ Diệp hầu hạ Diệp Dân Chung nhiều năm, đã không có ai dám gọi hai chữ này.
Hai chữ này…… Tuy rằng không ai nhắc đến, nhưng lại là một sự sỉ nhục không thể gột rửa trong giới phu nhân nhà giàu.
Bọn họ chướng mắt bà ta…… Chướng mắt một bảo mẫu.
Nhưng vậy thì sao, bà ta và Diệp Dân Chung là vợ chồng hợp pháp.
Vừa rồi bà ta còn giữ được bình tĩnh, hiện tại bị Diệp Liệt Thanh khiêu khích, giận dữ đến mức cả khuôn mặt biến hình.
Văn Uyển cuối cùng bật cười, “Kết hôn thì sao? Chẳng lẽ bà không phải là chị Lý?!”
“Dân Chung!! Anh nhìn bọn chúng kìa…… Anh không quản à?”
Lần này Lý Nguyệt Quý cố ý khóc để tỏ ra yếu đuối khác với mấy năm trước, nhưng rõ ràng bị Diệp Dân Chung thờ ơ.
Còn có Văn Uyển và Diệp Liệt Thanh kẻ xướng người hoạ chọc tức bà ta, từ khi bà ta ngồi lên vị trí Diệp phu nhân, đuổi Diệp Liệt Thanh ra khỏi nhà họ Diệp, chưa từng bị sỉ nhục kiểu này.
Nhưng sự nhục nhã mà bà ta nhận được trong ngày hôm nay còn nhiều hơn hai mươi năm qua cộng lại.
“Đủ rồi!” Diệp Dân Chung sốt ruột rống lên, nheo mắt nhìn người phụ nữ, “Cút về phòng đợi đi! Hôm nay không có chuyện của cô!”
Nói xong, hất tay người phụ nữ ra, nhìn Diệp Liệt Thanh.
“Anh đi cùng tôi……”
Diệp Liệt Thanh không nhìn người phụ nữ xám xịt mặt mày, nắm tay Văn Uyển đi theo Diệp Dân Chung.
Văn Uyển bất mãn nhăn mặt, “Tại sao chúng ta phải nghe ông ta!!”
Diệp Liệt Thanh cong môi, đột nhiên nói nhỏ vào tai Văn Uyển: “Có lợi.”
“Đức hạnh!!”
Văn Uyển chửi nhỏ, nắm tay Diệp Liệt Thanh, “Cháu còn chờ ông ta nổi giận……”
Như vậy mới có thể hoàn toàn xé rách mặt…… đỡ cho đám sói con này nhận người thân lung tung mỗi ngày.
Kết quả cô gây sự cả buổi sáng, cảnh tượng khó coi đến vậy, cục cưng của Diệp Dân Chung hoàn toàn không dám ngẩng đầu trong giới. Ông ta vẫn giữ được bình tĩnh.
Diệp Liệt Thanh cười liếc nhìn Văn Uyển, “Con bé ngốc, cháu cho rằng ông ta sống lâu hơn cháu sáu bảy chục năm chỉ để ăn cơm trắng à!?”
Tuy Văn Uyển hiểu đánh rắn phải đánh dập đầu, ấn mạnh vào tử huyệt của đối phương.
Tuy nhiên bỏ qua một điều, trông mặt mày Diệp Dân Chung vẫn hồng hào, nhưng bên trong đã như đèn cạn dầu, nửa bàn chân đã ở trong quan tài.
Người như vậy cần gì để ý đến chút thể diện và tôn nghiêm trước mặt người khác, nếu Diệp Dân Chung thật sự chú ý tới mặt mũi của dòng dõi, ông ta sẽ không cưới bảo mẫu.
Văn Uyển dừng lại, hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Liệt Thanh, “Vậy là hôm nay cháu lãng phí nước miếng!?”
“Đương nhiên là không.”
Ít nhất Diệp Vận sẽ không được ai nâng đỡ trong giới thượng lưu, vừa rồi…… để thể hiện “lòng thành”, Diệp Dân Chung còn “hắt hủi” Lý Nguyệt Quý.
Dù sao ở trong mắt Diệp Dân Chung, hai người có hay không cũng được này không bằng đứa con trai cưng của ông ta.
Hai người cách Diệp Dân Chung không xa, bàn luận chuyện xảy ra hôm nay mà không hề kiêng kị.
Biểu cảm trên mặt Diệp Dân Chung vẫn không thay đổi.
Trong phòng làm việc hơi tối.
Diệp Dân Chung chưa kịp mở miệng, Diệp Liệt Thanh đã kéo Văn Uyển ngồi xuống.
“Tôi có lẽ không làm được điều ba muốn……”
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Dân Chung khẽ giật, “Anh muốn thế nào……”
Diệp Liệt Thanh nắm tay Văn Uyển, cẩn thận nhìn những đường chỉ tay, “Nghe nói lần này chú Ba đặc biệt trở lại……”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Dân Chung đột ngột thay đổi, “Nó tìm anh!?”
Lúc này, Diệp Liệt Thanh mới ngẩng đầu nhìn Diệp Dân Chung, “Nếu chú Ba tìm tôi, bây giờ nhà họ Diệp liên quan gì đến ba nữa?”
Lời vừa nói ra, ngay cả Văn Uyển cũng cảm nhận được bầu không khí cứng đờ trong phòng.
Im lặng hồi lâu, Diệp Dân Chung mở miệng: “40%……”
Diệp Liệt Thanh mỉm cười, lại cúi đầu nghiên cứu tay Văn Uyển.
“Liệt Thanh…… Sau khi tôi chết, toàn bộ nhà họ Diệp đều là của anh…… Anh cần gì phải gấp gáp nhất thời.”
Diệp Dân Chung thấy Diệp Liệt Thanh dầu muối không ăn, sử dụng giọng điệu nhẹ nhàng với ý đồ đánh lá bài tình thân.
“Ba!!! Ba đang nói gì đó!!? Không phải ba đã lập di chúc từ lâu, toàn bộ mọi thứ trong nhà họ Diệp đều thuộc về con và chị hay sao!??!”
Chàng trai nổi giận đùng đùng không quan tâm, lao vào phòng làm việc.
“Tiểu Phàm đừng gây chuyện…… Ba con……”
Hai mắt Lý Nguyệt Quý sưng đỏ, kéo chàng trai để ngăn lại.
Chàng trai càng tức hơn, “Ba! Ba không thể bất công như vậy! Bao năm nay, mẹ và chị con cực khổ chăm sóc ba, lo cho cái nhà này……”
“Con câm miệng đi!!!”
Diệp Dân Chung tức giận ôm ngực khi bị hai người đột ngột xông vào.
“Ba!! Con mặc kệ! Tất cả tiền của nhà họ Diệp đều là của con và chị! Ai cũng đừng hòng lấy đi đồng nào từ tay tụi con!!”
“Con…… Thằng con bất hiếu!! Con cút ra ngoài ngay!!”
“Không thể nào! Hôm nay con ở đây nghe!!”
Diệp Dân Chung nhìn đứa con trai vốn rất nghe lời và hiểu chuyện trước đây, tức giận đến mức trái tim thắt lại, thậm chí không thở được.
Hai người trước mặt, một người chỉ biết giận dữ ồn ào đòi “quyền thừa kế”, người kia thì ôm mặt khóc từ đầu tới cuối.
Diệp Dân Chung nhìn hai người, tiếng thở dốc càng lúc càng lớn, càng ngày càng dồn dập.
Văn Uyển thích thú nhìn cảnh “cha hiền từ, con hiếu thảo” này, cực kỳ phấn khích.
Đặc biệt là nhìn cái mặt già của Diệp Dân Chung lúc xanh lúc trắng vì bị chọc tức, trong lòng vui vẻ khôn tả.
Còn điều gì đau lòng hơn là sự phản bội của người thân?
Mãi đến khi môi Diệp Dân Chung bắt đầu tím tái, Văn Uyển mới cảm thấy không ổn, thận trọng ghé sát tai Diệp Liệt Thanh thì thầm: “Dượng coi kìa, có phải ông ta bị tức chết không?!”
Không phải cô tốt bụng muốn cứu người, chỉ sợ gặp xui xẻo ở nơi có người chết.
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh liếc nhìn Diệp Bặc Phàm không ngừng ồn ào, đưa cho Diệp Dân Chung một liều thuốc mạnh cuối cùng, “70%, không thể thiếu chút nào.”
Diệp Liệt Thanh vừa dứt lời.
“Phụt……”
Vẫn luôn ráng chịu đựng, Diệp Dân Chung nôn ra một ngụm máu, “Anh……”
Hai người bên cạnh đang khóc lóc ầm ĩ lập tức chết lặng.
“Lão gia……”
“Ba……”
Diệp Liệt Thanh tựa như không nhìn thấy, chỉ lo nói, “Không đồng ý cũng không sao. Tôi không ép ....”
“Anh……”
“Ba!! Không thể đồng ý!! Đó là của con!! Vì sao đưa cho đứa con hoang này!!”
Giọng Diệp Dân Chung yếu hơn, im lặng một chút rồi gật đầu trong cơn giận dữ của Diệp Bặc Phàm , “Được……”
“Ba!!”
Nghe vậy, lúc này Diệp Liệt Thanh mới nở nụ cười chân thành, nói với Văn Uyển: “Gọi điện thoại cho mẹ cháu, kêu chị ấy tới đây chiều nay.”
Văn Uyển sửng sốt, “Hả?”
“Cháu còn nhỏ…… không thể quyết định một số việc, để chị ấy đưa thư ký, và chuyên viên pháp lý tới đây……”
Diệp Dân Chung ở bên kia vừa nghe những lời này của Diệp Liệt Thanh, giận dữ muốn nổ đom đóm mắt, “Nhiều đồ như vậy, anh không sợ một đứa con nít như nó ăn không nổi rồi tổn thọ à!!”
Những lời này khiến mặt Diệp Liệt Thanh đen thui, “Ba yên tâm đi, tuổi thọ của cô ấy dài hơn ba nhiều!”
“Cho dù ba chết cả trăm ngàn lần, cô ấy cũng sẽ không rụng một sợi tóc nào.”