KHAO KHÁT
Chương 138  

Chương 138: Bác Cả của em không ngủ....


Lúc Văn Uyển đến bệnh viện, đụng phải bác Cả của mình đang đi ra khỏi phòng bệnh với sắc mặt xanh mét, trên tay vắt cái áo khoác che phía trước người, gương mặt u ám giống như có thể ăn thịt người.


“Bác Cả?”


Văn Uyển ngập ngừng gọi, kết quả nghênh đón ánh mắt sắc như dao của người đàn ông đối diện.


Văn Quốc Đống không tức giận, “Chị dâu của con hiện đang truyền dịch, vẫn chưa tỉnh lại… Con ở bệnh viện trông nom cẩn thận… Nếu như cô ấy có chuyện gì, con vô từ đường quỳ đi!”


“Dạ…”


Văn Uyển thờ ơ nhún vai, “Con biết rồi, biết rồi… Đó là cục cưng của anh Văn Lê, là bảo vật của anh Văn Lê, bởi vậy bác Cả mới 'lo lắng' và 'quan tâm' đến vậy…”


Vì phía dưới thân thể, Văn Quốc Đống không so đo sự xỏ xiên trong trong giọng nói của Văn Uyển, xoay người rời đi.


Văn Uyển nhìn tư thế đi lại cực kỳ mất tự nhiên của người đàn ông, cong môi, “Mới một đêm… đã như vậy… Chậc chậc chậc…”


“Đáng gờm…”


Lúc Tô Bối tỉnh lại, vừa mở mắt đã nhìn thấy một cô gái tràn đầy năng lượng đang tập trung gọt táo.


Văn Uyển thấy người bên cạnh đã tỉnh, nhìn vẻ mặt mờ mịt khó hiểu của người ta, cô quay đầu lại, “Chị dâu tỉnh rồi à…”


Giọng nói này khiến Tô Bối tỉnh táo lại, nhìn căn phòng, rồi nhìn cô gái đang cười tươi rói trước mặt, “Sao em ở đây…”


“Bác Cả kêu em tới!”


Văn Uyển nghĩ đến tư thế đi lại mất tự nhiên của Văn Quốc Đống lúc rời đi, cùng với ánh mắt tìm người của Tô Bối, cô biết hai người tối hôm qua chắc chắn có chuyện mập mờ.


Nghĩ vậy, Văn Uyển áp sát vào người phụ nữ trên giường, nhỏ giọng hỏi: “Có phải chị đã làm gì với bác Cả không…”


Vừa dứt lời, cô thấy trên khuôn mặt ngơ ngác của người phụ nữ nhanh chóng hiện lên chút xấu hổ, hơi chột dạ nghiêng đầu, “Chị có thể làm được gì…”


Văn Uyển ngã người ra sau, ngồi dang chân trên ghế, nhìn Tô Bối, “Tại sao lúc bác Cả rời đi, phía dưới lại cứng ngắc?”


"....."


Không khí nhất thời đọng lại, Văn Uyển nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Tô Bối ở trên giường dần dần lắng xuống, cuối cùng bình tĩnh nhìn cô.


Đối với sự quan sát của Tô Bối, trong mắt Văn Uyển không hề có sự nhút nhát, đêm qua vở kịch cô cố ý diễn cho Tô Bối xem chính là vì hiệu quả như thế này.


Thấy người nọ giãy giụa hồi lâu vẫn ngập ngừng không nói, Văn Uyển biết cô nên cho liều thuốc mạnh hơn.


Trong bệnh viện, chị dâu và em chồng thử tới thử lui lẫn nhau, Văn Uyển biết người phụ nữ trước mặt đã cởi bỏ lớp phòng thủ đầu tiên đối với cô.


Tuy rằng Tô Bối tạm thời không tin cô, nhưng cô tin tưởng trong tương lai, sẽ có thời điểm người ta nhìn thấy lòng người.


Tại bàn ăn


Văn Uyển ngồi cạnh mẹ, đối diện Tô Bối, nhìn Lâm Quyên kiêu ngạo ngồi ở ghế chính, không khỏi khâm phục khả năng tự chữa lành tâm lý của người phụ nữ này.


Trong bữa tiệc đêm giao thừa, mặt bị giẫm xuống đất mà vẫn có thể ngồi đây như không có việc gì và khinh thường ‘con dâu’ của mình.


Nếu bàn về sự vô sỉ và mặt dày, không ai ngồi đây có kỹ năng như Lâm Quyên.


Quả nhiên, Lâm Quyên ở trên ghế chính chưa ngồi yên được hai phút đã tấn công Tô Bối ngồi ở rìa.


“Ăn ăn ăn… Chỉ biết ăn! Kết hôn mấy năm mà trong bụng không có cái gì, ai biết trong cơ thể có bệnh gì không!”


Tô Bối đang cúi đầu thành thật làm người trong suốt, đột nhiên bị mẹ chồng chỉ vào mũi sỉ nhục trước mặt cả nhà, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ.


Lâm Quyên đang đắm chìm trong sự thoải mái vì trút được sự độc mồm độc miệng của mình, không hề chú ý tới sắc mặt khó coi của Văn Tuyết ngồi bên cạnh.


Cũng hoàn toàn không chú ý tới bầu không khí căng thẳng trong phòng ăn.


Liễu Nhứ ngồi bên cạnh Văn Uyển, liếc nhìn gương mặt thối hoắc của Văn Tuyết, ngay cả lớp phấn dày cũng không che được, hiếm khi ‘xen vào chuyện người khác’ đã lên tiếng, “Em gái nghe thấy không? Những lời này của chị dâu không phải chỉ chó mắng mèo đó chứ?”


Vừa nói, vừa nhìn Lâm Quyên nhận ra một cách muộn màng, “Văn Lê mới kết hôn hai năm… Em gái của chúng ta đã kết hôn mười mấy năm… Trong bụng không hề có chút động tĩnh nào…”


“Chị dâu, chị nói xem thử, chị đang mắng ai…”


Lúc này Lâm Quyên xấu hổ nhìn gương mặt thối hoắc của Văn Tuyết ở bên cạnh, “Tôi không có ý đó, em gái vẫn còn trẻ…”


“Bác gái, nếu cháu nhớ không lầm, cô út sắp 40 tuổi rồi phải không!? Như vậy… mà còn trẻ? Chẳng phải chị dâu cháu vẫn là con nít hay sao?!”


Tối hôm qua Văn Uyển không gặp Văn Tuyết, sáng sớm lại đến bệnh viện, hiện tại Lâm Quyên mở miệng, cô sẽ không bỏ lỡ cơ hội như vậy để khiến Văn Tuyết tức chết và ghê tởm Lâm Quyên.


Liễu Nhứ ở bên cạnh liếc nhìn Văn Uyển, bình tĩnh quát lớn, “Uyển Nhi! Người lớn đang nói chuyện, con xen mồm làm gì!?”


Văn Uyển ngây thơ nhìn Văn Tuyết đang run rẩy vì tức giận, không nghĩ đây là chuyện lớn, nhỏ giọng nói: “Cô út… Có vấn đề này, cháu… cháu không biết có nên nói hay không…”


Nói đến đây, Văn Uyển nhìn người phụ nữ ở đầu bên kia với ánh mắt lo lắng, dừng một chút, “Hai tháng trước, hình như cháu thấy dượng ở trường học… Dượng đi cùng một cô gái trong trường cháu, hai người… Ừm…”


Văn Uyển cố ý nói một nửa giấu một nửa, phần còn lại để người ta tự suy nghĩ.


Hơn nữa, cô không nói bậy…


Diệp Liệt Thanh quả thật cứ hai ba ngày là chạy đến trường cô… Chẳng qua người anh tìm không phải là ‘người khác’ mà là cô…


Cho dù Văn Tuyết có đến trường kiểm tra, cũng chỉ phát hiện người luôn quấn lấy Diệp Liệt Thanh là Bạch Lam mà thôi.


Hừ… Mụ đàn bà đanh đá đấu với trà xanh… Không biết ai sẽ thắng.


Bầu không khí tại bàn ăn vốn căng thẳng, hiện giờ bởi vì lời nói của Văn Uyển, lại nghiêm trọng hơn.


Lâm Quyên không ngờ một câu sảng khoái của bà ta có thể dẫn đến chuyện như vậy.


“Em gái, em đừng nghĩ nhiều, lỡ như Tiểu Uyển nhìn lầm thì sao!?”


“Chị câm miệng đi!”


Hai tay Văn Tuyết run rẩy vì tức giận, chộp chén đũa trên bàn ném tới trước mặt Lâm Quyên, nổi trận lôi đình quát lên: “Chị cho rằng chị là ai!? Nếu không nhờ tôi, một ‘đại tiểu thư’ sa cơ thất thế như chị có thể kết hôn với anh Cả của tôi à!? Nơi này là nhà họ Văn của chúng tôi, không phải là nhà họ Lâm của chị! Vờ vịt ở trước mặt tôi làm gì!?”


Lâm Quyên bị Văn Tuyết chỉ vào mũi chế nhạo trước mặt chị em dâu và đám cháu, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.


Sau khi thành công kích động xung đột nội bộ giữa hai người, Văn Uyển định rút lui thì khóe mắt đột nhiên thoáng thấy một bóng người xuất hiện bên ngoài cửa sổ sát đất của phòng ăn không biết tự khi nào.


Tuy rằng không biết Văn Quốc Đống đứng đó đã bao lâu, nhưng suy nghĩ một chút là biết vì sao Văn Quốc Đống lại đứng bên ngoài.


Nghĩ vậy, Văn Uyển nhìn Tô Bối hoàn toàn không biết gì cả, người phụ nữ này đang làm một người trong suốt xem kịch.


Văn Uyển nháy mắt với người ta, mấp máy miệng, ‘Bác Cả của em ở bên ngoài.’


Sau khi người phụ nữ đối diện nhận được tín hiệu, chỉ khẽ nhướng mày, vẫn không có ý định lên tiếng thêm dầu vào lửa.


Bầu không khí trong phòng ăn không bế tắc được bao lâu, mọi người lần lượt đứng dậy rời đi.


Khi Văn Uyển thấy Tô Bối đứng dậy đi về phía cửa sau của phòng khách, chứ không đi về phía cầu thang, cô biết Tô Bối đã nghe lọt tai những lời mình nói, đối phương hiện tại bắt đầu hành động.


Buổi tối, từng phút trôi qua, Diệp Liệt Thanh vẫn chưa tới, Văn Uyển nằm trên giường sắc mặt càng ngày càng khó coi, “Đồ khốn!”


Đêm qua cô không biết Văn Tuyết sẽ tới nên mới đưa Diệp Liệt Thanh về phòng.


Tối nay Diệp Liệt Thanh lại dám ngủ chung với Văn Tuyết ở ngay trước mặt cô!


Đồ đàn ông chó má! Mấy tháng nay gặp nhau càng ngày càng ít, tìm mọi cách giữ cô ở lại thành phố Lâm, chẳng lẽ chỉ để cô làm góa phụ ở thành phố Lâm!?


Mãi cho đến rạng sáng, Văn Uyển nghe thấy tiếng khoá cửa phòng chuyển động, cười lạnh rồi trực tiếp tắt đèn, kéo chăn lên, xoay người quay lưng về phía người đó.


Diệp Liệt Thanh vừa bước vào, Văn Uyển lập tức tắt đèn.


Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết con bé trong chăn chờ quá lâu nên cực kỳ tức giận.


“Tiểu Uyển…”


Văn Uyển lạnh mặt không nói gì.


“Uyển Uyển…”


“Tìm vợ dượng đi… Tìm em làm gì?”


Diệp Liệt Thanh vội vàng cởi quần áo lên giường, “Con bé tổ tông của tôi ơi… Trong nhà có nhiều người, chẳng phải em nói có biết bao cặp mắt trong nhà, chờ bọn họ ngủ hết mới qua đây hay sao?”


“Nếu em không sợ bị mẹ và bác Cả của em phát hiện, tôi cần gì phải lén lút? Mấy người nhà họ Văn kia cứ lôi kéo tôi nói suốt đêm, thật vất vả mới lẻn vô được…”


Nói đến đây, giọng Diệp Liệt Thanh mất tự nhiên, tạm dừng một giây mới nói: “Hứng gió lạnh ở bên ngoài hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng rời đi, tôi vội vàng chạy tới đây, em còn không cảm kích?”


Văn Uyển nghe thấy sự ngập ngừng trong lời nói của Diệp Liệt Thanh, đột ngột xoay người lại nhìn chằm chằm Diệp Liệt Thanh vài giây, “Vì sao phải hứng gió lạnh ở bên ngoài hơn hai tiếng đồng hồ?”


Diệp Liệt Thanh có chút xấu hổ, không đối diện với ánh mắt Văn Uyển, “Không… Không có gì…”


Văn Uyển xoay đầu anh qua nhìn thẳng, “Diệp Liệt Thanh… Dượng dám giấu em?!”


Diệp Liệt Thanh kéo tay Văn Uyển ra, lật người đè cô xuống dưới, “Hai vợ chồng Văn Lê tìm kích thích trong phòng khách, ông đây không thể bay ngang qua người bọn họ được…”


Nghe vậy, Văn Uyển nhíu mày suy nghĩ một lúc lâu, mới hỏi: “Dượng có chắc là anh Văn Lê và chị dâu không!?”


Diệp Liệt Thanh nghiêm mặt, duỗi thẳng thân dưới đau nhức, “Chẳng lẽ là ông đây và chị dâu của em!?”


“Không thể nào…”


Tối nay cô thấy Tô Bối có thái độ rất rõ ràng, mục tiêu chính xác, đi thẳng đến chỗ bác Cả.


Tại sao lại……


“Ông đây đang ở chỗ này mà em nghĩ cái gì lại thất thần!?”


Diệp Liệt Thanh bất mãn kéo váy ngủ mỏng manh của Văn Uyển, cúi người cắn ngực cô, mơ hồ nói: “Năm nay muốn tổ chức lễ trưởng thành ở đâu? Trong trường có bạn tốt nào không?”


Từ khi Văn Uyển lên đại học, anh đã dự định ly hôn với Văn Tuyết và ngả bài cùng Văn Quốc Đống, đợi cô nàng này ba năm, cuối cùng cô cũng trưởng thành.


Không thể để cô gái nhỏ này bị gã đàn ông hoang dã nào đó ở đại học bắt cóc, ngã bài xong sẽ ly hôn, sau khi ly hôn sẽ đính hôn.


Tuyệt đối không thể để đàn ông hoang dã bên ngoài có cơ hội nào cả.


“Ssss… Đừng cắn…”


Văn Uyển đang thất thần, núm vú bị Diệp Liệt Thanh mút khiến thân thể mềm nhũn, ôm đầu người đàn ông đẩy vú mình vào miệng anh, “Ưm… Nhẹ chút đi…”


Nhưng khi Diệp Liệt Thanh cho rằng ‘sắc dụ’ đã có tác dụng.


Văn Uyển lại ôm cổ Diệp Liệt Thanh, thấp giọng nói: “Cho dù anh Văn Lê và chị dâu tìm kích thích ở dưới lầu cũng không thể nào làm hai tiếng đồng hồ…”


Động tĩnh lớn như vậy trong hai giờ, có quá nhiều người trong nhà từ trên xuống dưới, không thể nào không có ai phát hiện.


Nghe xong, Diệp Liệt Thanh biết chuyện này sẽ không qua một cách dễ dàng, sau một hồi im lặng.


Dưới sắc mặt dần dần tối sầm của Văn Uyển, anh nghiến răng, căm hận nói: “Bác Cả của em không ngủ!”


Chương 138  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin