Chương 45: Mai mốt con tìm năm sáu ông chồng
Văn Uyển liếc nhìn Lâm Quyên, không hiểu sao bà ta nổi điên. Cô ngồi phịch xuống ghế sô pha, buồn chán lướt di động.
Lâm Quyên thấy vậy, lại không nhịn được chỉ trích: “Đứng không ra đứng, ngồi không ra ngồi... Mẹ cháu dạy cháu như thế nào...”
“Tôi dạy Văn Uyển như thế nào cũng phải hỏi chị dâu Cả à? Nhà họ Văn có nhiều quy định từ khi nào, tại sao không ai thông báo cho tôi biết...”
Người phụ nữ mặc đồ vest bước vào, đặt túi xách xuống, khinh thường nhìn Lâm Quyên đang ngồi ở đầu bên kia, “Chị dâu Cả oai thật, thảo nào anh Cả bị cách chức ngay thời điểm mấu chốt.”
“Chị dâu Cả đúng là trước sau như một, thành công thì không có, nhưng thất bại thì có thừa.”
“Liễu Nhứ! Thím nói bậy gì đó!?”
Liễu Nhứ hừ lạnh, không để ý tới Lâm Quyên đang giận dữ vì quá xấu hổ, ngược lại nhìn qua Văn Uyển: “Không phải hai ngày nữa sẽ có bạn cùng lớp tới nhà à? Con định ở đây bao lâu!?”
Văn Uyển bĩu môi, “Đâu phải con muốn ở... Mẹ hỏi bác Cả đi.”
Thím Hai nãy giờ im lặng, nhàn nhạt nói: “Sắp tới trung thu, anh Cả muốn mọi người ở đây một thời gian, để mọi người đỡ phải chạy tới chạy lui dịp trung thu...”
Liễu Nhứ nhíu mày, bà không thích người nhà họ Văn, nhưng trong đó không bao gồm Văn Quốc Đống.
“Mọi người...”
Thím Ba nhìn lên lầu, thấp giọng nói: “Văn Tuyết tạm thời ở đây, đêm nay có lẽ sẽ bị đưa đi.”
Trước hết không nói đến chuyện Văn Tuyết có tiếp xúc với mấy thứ đó hay không, với tình trạng điên điên khùng khùng của Văn Tuyết hiện nay, Văn Quốc Đống sẽ không cho phép ả ở lại nhà cũ và làm mất mặt ở trước mặt những người lớn tuổi trong tộc.
Thấy vậy, Liễu Nhứ không nói gì thêm, chỉ nói với Văn Uyển: “Ngày mai con để ba của bạn trai con tìm một nhà hàng, chúng ta sẽ trò chuyện ở bên ngoài.”
“Dạ...”
Văn Uyển đáp lại, đột nhiên ghét bỏ bộ trang phục như bà cụ non của mẹ, “Mẹ... Ngày mai mẹ muốn đổi phong cách không?”
Ngày mai bề ngoài là "gặp gỡ nhau", nhưng đó là "buổi xem mắt" do cô ngụy trang sắp xếp.
Phong cách này của mẹ cô, lỡ như dọa người ta thì sao.
Liễu Nhứ lạnh lùng liếc nhìn Văn Uyển, “Sao? Con muốn đính hôn với người ta ngày mai à?”
“.....”
Văn Uyển vừa nghe những lời này là biết việc cô yêu cầu mẹ ăn mặc đẹp sẽ không thành công, nuối tiếc thở dài, “Được rồi... Con thật sự thích cậu ấy.”
“Vậy con lấy đi.”
Diệp Liệt Thanh vừa vào cửa đã nghe thấy hai đoạn đối thoại như vậy, sắc mặt lập tức tối sầm.
Sau khi vào cửa, đi thẳng lên lầu, nhưng lúc lên lầu, anh bước lên cầu thang rầm rầm.
“Liệt Thanh... Tối nay không ăn cơm à!?”
Diệp Liệt Thanh không quay đầu lại, trầm giọng nói: “Về phòng nghỉ một lát.”
Văn Uyển ngước mắt nhìn người đàn ông đang tức giận như con cá nóc, nhướng mày nói, “Thiệt ra con muốn lấy nha, tại tuổi tác chênh lệch...”
“Con không cần lo lắng chuyện đó, chỉ cần cậu ấy không lớn tuổi hơn mẹ thì mẹ sẽ không phản đối.”
Nghe vậy, người đàn ông đang đi lên lầu chợt hụt chân, xuýt nữa bị trẹo chân.
Thấy thế, Văn Uyển nằm xuống sô pha nhìn bóng lưng của Diệp Liệt Thanh, nhẹ nhàng nói: “Dượng... Dượng phải nhìn đường đi nha! Chẳng lẽ tối hôm qua đánh nhau ác liệt quá nên bị suy thận hở!?”
“Khụ khụ...”
Ba chị em dâu nghe hai mẹ con nói qua nói lại những câu không thuần khiết, không khỏi lần lượt ho khan.
Thảo nào tính tình Văn Uyển hoang dã như vậy, Liễu Nhứ làm mẹ mà ngày thường dạy con cái gì.
“Liễu Nhứ à... Không thể dạy con bé như vậy...”
Nói xong, thím Ba nhìn Văn Uyển với vẻ mặt thâm trầm, “Tiểu Uyển hiện giờ là đứa trẻ có tính ham chơi, biết cái gì là tình yêu, cái gì là hôn nhân...”
“Con bé nghịch ngợm thì thôi đi, sao thím là người lớn cũng làm bậy theo...”
Liễu Như liếc nhìn Văn Uyển không ra bộ dạng gì, “Với tính tình này của Văn Uyển, sau này có người chịu nhận nó thì tôi sẽ tặng lễ hỏi cho đối phương gấp mười lần.”
“Mẹ nói được phải làm được đó!” Văn Uyển ôm cánh tay mẹ, làm nũng: “Sau này con tìm năm sáu ông chồng, của hồi môn của mẹ cũng phải 5-60 phần đó! Không được chơi xấu!”
“A...”