Chương 34: Nhưng em muốn dượng ngay bây giờ
Diệp Liệt Thanh ngừng thở một chút, “Đừng gây sự……”
Văn Uyển nhìn chằm chằm anh vài giây, cười như có như không: “Em không gây sự.”
“Tối nay, nếu dượng dám chạm vào bà ta, cả đời này dượng đừng gặp em!”
Văn Uyển xoay người rời đi sau khi ném xuống một câu như vậy, căn bản không cho Diệp Liệt Thanh cơ hội phản ứng.
Văn Tuyết vẫn luôn ở trong phòng, loáng thoáng nghe thấy tiếng động bên ngoài.
Mở cửa ra thì thấy Diệp Liệt Thanh bưng ly sữa đứng ở cửa.
“Vừa rồi anh đi đâu vậy!? Vì sao không nhận điện thoại của tôi!?”
Chỉ cần đối mặt với Diệp Liệt Thanh, Văn Tuyết sẽ không thể giữ tâm trạng bình tĩnh được.
Ả đã tham khảo ý kiến của chuyên gia về hôn nhân, nếu muốn níu kéo chồng, điều đầu tiên ả cần làm là học cách kiềm chế tính tình nóng nảy của mình.
Cho dù biết đạo lý này, nhưng… mỗi lần nhìn thấy Diệp Liệt Thanh, trong thân thể ả luôn có một cảm giác phẫn nộ không cách nào che giấu được.
Diệp Liệt Thanh không có ý định dây dưa chuyện này với Văn Tuyết, trực tiếp đưa ly sữa còn hơi ấm cho ả, “Không phải cô nói bị mất ngủ vào buổi tối hay sao?! Hâm nóng ly sữa cho cô…… Uống đi……”
“Sữa giúp ngủ ngon……”
Nghe vậy, Văn Tuyết sững người trong giây lát, một đỗi sau hốc mắt đỏ lên, “A Thanh……”
Diệp Liệt Thanh nghe âm thanh này, lông tơ sau lưng lập tức dựng đứng.
Không đợi người đàn ông phản ứng, Văn Tuyết cầm ly sữa bằng hai tay, uống một hơi, nhào về phía Diệp Liệt Thanh.
“A Thanh, trong lòng anh vẫn còn có em đúng không…… Chúng ta đừng sống riêng nữa… Em… Chúng ta có một đứa con nhé!?”
Ngay khoảnh khắc Văn Tuyết lao tới, Diệp Liệt Thanh né tránh theo bản năng.
Văn Tuyết không bổ nhào vào Diệp Liệt Thanh, sững sờ giơ tay chỉ vào Diệp Liệt Thanh, “Diệp Liệt Thanh! Anh!”
Chưa nói được đôi câu, toàn thân đã lung lay, đầu nặng, chân nhẹ, thấy bóng dáng người đàn ông trước mặt đong đưa.
“Anh…… Ừm…… Có gì trong sữa!?”
Văn Tuyết ôm đầu ngã xuống giường, cảm giác cả người từ trên xuống dưới không ngừng bốc cháy.
Đã kết hôn mười năm, ả đương nhiên hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, e lệ và ngượng ngùng nguýt Diệp Liệt Thanh, “Anh…… Vợ chồng già ngần ấy tuổi rồi…… còn chơi loại tình thú của người trẻ tuổi……”
Vừa nói, vừa cởi quần áo, đôi mắt đẹp nhìn Diệp Liệt Thanh mê ly, “Ông xã ... Nhanh lên ... Em muốn ...”
“Ưm ... muốn quá …… Ông xã ...”
Nghe giọng làm nũng ngọt ngấy của Văn Tuyết, Diệp Liệt Thanh mới hiểu câu nói vừa rồi của Văn Uyển.
Thấy Văn Tuyết trần truồng muốn vồ anh, Diệp Liệt Thanh vội vàng trốn vào phòng tắm, “Tôi đi tắm đã……”
“Ông xã .... Ôm em đi với ....”
Văn Tuyết không ngừng vặn thân thể, dục vọng trong người càng lúc càng dâng cao, không biết Diệp Liệt Thanh lấy thuốc từ đâu, quả thật rất mạnh.
Trong vòng vài phút, Văn Tuyết phát hiện giữa hai chân đã ướt át, bất mãn hét lên: “Ông xã .... Nhanh lên ... Ưm ... Em, em không chịu nổi nữa .... A .....”
Diệp Liệt Thanh mở vòi sen trong phòng tắm, khuôn mặt đen thui nghe người phụ nữ bên ngoài rên rỉ một cách dâm đãng càng ngày càng to hơn.
Hiệu quả cách âm trong nhà cũ không tốt, hơn nữa ham muốn của Văn Tuyết tăng vọt, càng thêm không thể kiểm soát.
Phòng ngủ của hai người gần phòng ngủ của đám cháu, Văn Uyển ở trong phòng cũng nghe thấy tiếng rên rỉ dâm đãng của Văn Tuyết, huống chi những người khác.
Văn Uyển cầm máy tính bảng, nhìn hình ảnh trên màn hình, nghe Văn Tuyết ồn ào, hài lòng gật đầu với hành động trốn trong phòng tắm của Diệp Liệt Thanh .
Mới vừa nghĩ như vậy, di động chợt vang lên.
“Dượng ....”
Điện thoại vừa được kết nối, Văn Uyển đã bắt chước giọng Văn Tuyết, õng ẹo kêu lên.
Lông mày Diệp Liệt Thanh giật kịch liệt, “Con bé chết tiệt kia! Em kiếm thứ này ở đâu!”
Nghe vậy, Văn Uyển bĩu môi, cô còn tưởng Diệp Liệt Thanh ít nhất sẽ hỏi vì sao phải chuốc thuốc cho Văn Tuyết.
Ai biết người đàn ông chó má này chú ý đến điểm đó, vợ mình bị người ta chuốc thuốc, mình không truy cứu người đã chuốc thuốc, ngược lại hỏi cô lấy thuốc ở đâu.
“À…… Dượng muốn thuốc này làm gì?! Với tư thế oai phong lẫm liệt của dượng bé, chắc chắn không cần loại thuốc này……”
Văn Uyển nhìn Văn Tuyết đang vặn vẹo cơ thể đói khát trên máy tính bảng, không chịu nổi cắm tay vào hoa huyệt, “Ông xã .... A .... Ông xã ...."
Thấy Văn Tuyết liên tục gọi Diệp Liệt Thanh, ánh mắt Văn Uyển tối sầm.
Diệp Liệt Thanh nghe âm thanh ở đầu dây bên kia, vô thức nhíu mày, “Văn Uyển…… Em để cái gì trong phòng này!?”
Văn Uyển ném điện thoại di động sang một bên, tăng âm lượng trên máy tính bảng, “Dượng không nhìn thấy… không nghe thấy à!?”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh nhớ lại lời nói của Văn Uyển và chuyện vừa xảy ra, thình lình hít một hơi lạnh, “Con bé điên!”
Anh không dám tưởng tượng, vừa rồi lúc Văn Tuyết nhào về phía anh, lỡ như anh bắt được Văn Tuyết, với tính tình của Văn Uyển hôm nay, có lẽ đêm nay cả nhà sẽ không yên.
Văn Uyển cởi đồ lót dưới chiếc váy ngủ mỏng, đi chân trần ra ngoài.
Đi đến cửa phòng Văn Tuyết mới nói: “Mở cửa.”
Diệp Liệt Thanh kinh ngạc, nghĩ đến gì đó, lập tức ra khỏi phòng tắm đi mở cửa.
Ngay khi Diệp Liệt Thanh vừa mở cửa, Văn Uyển lách người bước vào.
Một tay đè người đàn ông vào cửa, “Tối nay dượng có biểu hiện rất tốt, cho nên Uyển Uyển quyết định khen thưởng cho dượng…”
Nói xong, nắm tay Diệp Liệt Thanh đè lên ngực mềm mại của mình, “Dượng, em cũng muốn……”
Nghe vậy, ánh mắt Diệp Liệt Thanh loé lên, lạnh lùng nghiến răng nghiến lợi nói, “Em cũng uống thuốc đó!?”
Văn Uyển áp cơ thể mình sát vào người đàn ông, cọ cọ, “Uyển Uyển không cần loại thuốc này… Dượng vừa sờ là Uyển Uyển ướt liền, dùng thuốc đó chỉ làm hoen ố sự yêu thích của Uyển Uyển đối với dượng……”
Nghe đến đây, sắc mặt nặng nề của Diệp Liệt Thanh mới dịu đi, bàn tay to nhéo bờ mông trần của Văn Uyển cách chiếc váy ngủ mỏng manh.
“Bây giờ em còn nhỏ, hơi sớm để làm chuyện này…… Đợi khi nào em lớn hơn hẵng nói.”
Văn Uyển không chịu, quấn lấy Diệp Liệt Thanh, cặp vú ấn vào ngực anh, “Chỗ nào của Uyển Uyển không lớn?!”
Diệp Liệt Thanh hung tợn nhìn cô, “Trưởng thành rồi nói sau……”
“Nhưng em muốn dượng ngay bây giờ…… Chúng ta giống lúc trước được không!?”
Văn Uyển dính lên người Diệp Liệt Thanh, không chịu rời khỏi, bên tai lại là tiếng rên rỉ phóng túng của Văn Tuyết.
Diệp Liệt Thanh cảm giác đầu mình sắp nổ tung, bế Văn Uyển vào phòng tắm.
Đè cô vào bồn rửa mặt, hôn mãnh liệt.
“Ưm…… Dượng… Nhẹ chút……”
Văn Uyển ôm Diệp Liệt Thanh, đôi tay nhỏ vuốt ve khắp thân thể người đàn ông để khơi lên ngọn lửa.
Diệp Liệt Thanh nhanh chóng cởi quần áo, kéo chiếc váy ngủ mỏng manh của Văn Uyển xuống, cơ thể nóng như lửa dán chặt vào nhau.
Văn Uyển ngồi trên bồn rửa mặt, ôm Diệp Liệt Thanh hôn mãnh liệt, lưỡi cô móc chiếc lưỡi mềm mại không buông ra, một bàn tay trượt từ bụng dưới của người đàn ông đến giữa hai chân, nắm gậy thịt thô to nóng hổi của anh.