KHAO KHÁT
Chương 149  

Chương 149: Giấu đàn ông trong nhà nên sợ mẹ phát hiện!?


Diệp Liệt Thanh vốn định đưa Văn Uyển đi chơi để tránh đầu sóng ngọn gió, ai ngờ Văn Quốc Đống không hề có ý định tính sổ, ngược lại ông càng tích cực chuẩn bị cho “đám cưới”.


Ngày nào Văn Quốc Đống cũng kéo mấy anh em thức đến nửa đêm để lên kế hoạch chuẩn bị cho “đám cưới” của mình.


Đang đắm chìm trong “cuộc hôn nhân mới” sắp tới của mình, Văn Quốc Đống hoàn toàn không thể đồng cảm với tâm tư cồn cào của Diệp Liệt Thanh muốn ly hôn với Văn Tuyết giống như bản thân mình cũng bị.


Từ khi bị Văn Quốc Đống đưa đi, không rõ Văn Tuyết đang ở đâu, Diệp Liệt Thanh năm lần bảy lượt lịch sự dò hỏi đều thất bại.


Thậm chí vì hỏi quá nhiều lần khiến Văn Quốc Đống bực mình, trực tiếp nói lời gay gắt.


“Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa.”


Diệp Liệt Thanh hận nhưng không thể làm gì, đành âm thầm làm một số động tác nhỏ.


“Một người lớn sống sờ sờ ra đó mà không tìm thấy?”


Văn Uyển đang ngủ ngon lành, mơ màng nghe thấy giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Diệp Liệt Thanh ở bên cạnh, “Văn Quốc Đống có bản lĩnh thì giết đi! Trì hoãn như vậy để làm gì?!”


Sống hay chết phải có tin tức chính xác.


Cho dù Văn Tuyết đã chết, anh vẫn có thể ly hôn.


Hiện tại mất tích thì làm thế nào…


Văn Uyển mím môi nghe Diệp Liệt Thanh chửi bới, xoay người tiếp tục ngủ.


Sau lễ trưởng thành, Diệp Liệt Thanh kêu cô dọn ra khỏi ký túc xá trường, bắt đầu sống chung công khai trước mắt Văn Quốc Đống.


Tuy nhiên, trong khoảng thời gian này, Văn Uyển rõ ràng nhận thấy sự quan tâm quá mức của Diệp Liệt Thanh đối với cô, tựa như có ý định giám sát cô.


Một đêm trước tiệc sinh nhật của Văn Quốc Đống, Văn Uyển nhận được điện thoại của ‘mẹ nhỏ’.


“Mẹ nhỏ cứ yên tâm đi… Sáng mai em sẽ đưa đồ cho ông già của mẹ…”


Diệp Liệt Thanh nghe thấy âm mưu bí mật giữa Văn Uyển và ‘chị dâu’ tương lai, lại nhìn ‘món quà’ Văn Uyển đã chuẩn bị từ lâu, không khỏi nhướng mày, “Em thật biết nịnh nọt…”


“Đương nhiên…”


Văn Uyển cúp điện thoại nằm dài trên đùi Diệp Liệt Thanh, hừ nhẹ, “Dượng không biết đâu, em đã chuẩn bị món quà này từ Tết năm ngoái …”


Cô chuẩn bị kỹ lưỡng suốt nửa năm là vì cái gì?


Đương nhiên là vì ‘mẹ nhỏ’ hợp sở thích của cô, ‘mẹ nhỏ’ cũng hợp tuổi với cô!


“Dượng không biết lúc mẹ nhỏ có thai đâu, cực kỳ cẩn thận đến mức không dám chụp ảnh bà bầu… Hờ…”


Nghĩ đến đây, Văn Uyển im lặng, không khỏi thở dài, “Chỉ có mình mẹ nhỏ tình nguyện lén lút như vậy…”


Nghe vậy, ánh mắt Diệp Liệt Thanh khẽ động, “Lén lút…”


“Dù sao em cũng không dũng cảm như mẹ nhỏ, không làm được như thế… Không những lén lút sinh con, còn để con mình gọi bà nội… Í dà... Nghĩ đến thôi đã nổi da gà!”


Văn Uyển khâm phục Tô Bối từ tận đáy lòng. Nếu như lúc đầu Tô Bối có mục đích khác, nhưng chẳng lẽ không phải do bác Cả của cô cố ý bỏ qua sau lưng hay sao.


Diệp Liệt Thanh nghe Văn Uyển nói vậy, sờ mái tóc đang dần dần dài ra của Văn Uyển, sau một hồi mới thấp giọng nói: “Sẽ không lén lút lâu lắm nữa đâu…”


Nếu chờ thêm, chú chim nhỏ của anh sẽ bị choáng ngợp bởi thế giới đầy màu sắc bên ngoài.


Văn Uyển không nghe rõ lời nói của Diệp Liệt Thanh, nghĩ đến “tình yêu” của Văn Quốc Đống và Tô Bối, không nhịn được nói: “Dượng thấy đó, bác Cả của em trông như một người rất bình thường, hiện tại đang làm gì? Tiểu Ngọc bây giờ còn nhỏ, sau này lớn lên phải gọi ba ruột của mình là ông nội khi ở bên ngoài…”


“Chậc chậc chậc…”


Càng nghĩ càng thấy không vừa mắt với Diệp Liệt Thanh.


“Mấy ông già như dượng và bác, một khi nổi điên thì không có đầu óc gì cả, để em xem thử sau này Tiểu Ngọc gọi ba mẹ như thế nào.”


Về vấn đề này, Diệp Liệt Thanh cảm thấy mình đang nằm cũng trúng đạn.


Anh cũng không ngờ Văn Quốc Đống nổi điên để con dâu sinh con. Cho dù hiện giờ anh muốn có con để trói Văn Uyển, trước hết cũng phải nghĩ cách giải quyết Văn Tuyết.


Nghĩ vậy, Diệp Liệt Thanh xoa mặt Văn Uyển, thấp giọng nói: “Bởi vì bác Cả của em có sự tự tin này…”


Văn Uyển khinh thường cười nhạt, “Tự tin? Cáo già xảo quyệt mặt dày vô sỉ nhớ thương con dâu của mình còn có mặt mũi nói là tự tin?”


“Nếu lời này bị truyền ra ngoài, bác ấy đừng hòng còn mặt mũi…”


Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh trầm mặc một hồi, Văn Quốc Đống nhớ thương con dâu của mình sẽ không có danh tiếng tốt.


Còn anh… nhớ thương cháu gái của vợ mình…


Tuy rằng cuộc hôn nhân lúc trước với Văn Tuyết là một sự bất đắc dĩ, nhưng cũng đã kết hôn, bao năm qua anh là 'dượng' của Văn Uyển.


Văn Quốc Đống có thể khống chế mọi thứ trong dự liệu của bản thân, ngay cả Tô Bối cũng do ông sắp xếp kỹ lưỡng, chẳng qua Tô Bối tốn nhiều năm mới chậm rãi tiến vào trò chơi, nhưng tóm lại mọi việc đều nằm trong kế hoạch của Văn Quốc Đống.


Bằng không, với trí thông minh của cáo già kia, làm sao cho phép ‘con dâu’ sinh ‘cháu đích tôn’ của nhà họ Văn.


Nhiều năm nay, Văn Tuyết luôn muốn có con, chút đầu óc của ả ta đề phòng này đề phòng nọ nhưng tới bây giờ vẫn không đề phòng ‘anh Cả tốt bụng’ Văn Quốc Đống.


Người đứng giữa anh và Văn Uyển chưa bao giờ là Văn Quốc Đống, cũng không phải là Văn Tuyết…


Mà là…


“Thỏ con ngoan ngoãn mở cửa đi...”


Tiếng chuông di động đột ngột vang lên cắt ngang sự im lặng giữa hai người.


Nhìn thấy bốn chữ cái 'người mẹ đại nhân' nhảy lên trên di động, Văn Uyển hơi nhíu mày.


Ngày mai là ngày trọng đại của bác Cả Văn Quốc Đống, lúc này mẹ cô không bận rộn chuyện của bác mà còn có thời gian gọi điện thoại cho cô.


Văn Uyển khẽ nhíu mày, cảm giác có gì đó không đúng, ngước mắt nhìn Diệp Liệt Thanh.  


Diệp Liệt Thanh nhéo vú Văn Uyển hai cái cách áo ngủ, “Nhận đi… Chắc kêu em mang đồ gì đó ngày mai.”


“Á, người nào trong nhà này cũng coi em như một công cụ để sai vặt…” Văn Uyển hất bàn tay đang làm loạn của Diệp Liệt Thanh, xoay người dựa vào ngực anh nghe điện thoại, “Mẹ, muộn rồi mà có chuyện gì ạ?”


Người ở đầu dây điện thoại bên kia im lặng một lúc mới nói: “Bác Cả của con nói rằng dượng con thuê nhà cho con ở ngoài trường, hôm nay mẹ tình cờ đi ngang qua đây, tới thăm con…”


Nghe vậy, lông tơ sau lưng Văn Uyển lập tức dựng đứng lên, Diệp Liệt Thanh nhẹ nhàng vỗ lưng Văn Uyển lắc đầu.


Tâm trạng căng thẳng của Văn Uyển mới nhẹ nhõm một chút, “Mẹ, giờ trễ rồi, con đã tắm xong chuẩn bị đi ngủ…”


“Sao nào?! Dượng của con có thể tới chỗ con ở, nhưng mẹ ruột của con đã ở dưới lầu mà vẫn không có tư cách đi lên nhà? Không có thời gian kì kèo với con đâu, nói mau, lầu mấy? Mẹ đang ở trong thang máy.”


Thấy bà kiên quyết muốn lên lầu, Văn Uyển nhảy ra khỏi người Diệp Liệt Thanh, “Mẹ! Chỗ này có kiểm soát ra vào, không có thẻ thì không vào được, để con thay đồ rồi xuống đón mẹ… Mẹ chờ con ở dưới lầu nhé…”


Không chờ bên kia trả lời Văn Uyển tức tốc cúp điện thoại, kéo Diệp Liệt Thanh vào phòng ngủ chính, “Nhanh lên! Dọn đồ của dượng đi!”


Diệp Liệt Thanh nhìn Văn Uyển đang luống cuống vội vã phủi sạch quan hệ với anh, sắc mặt khó coi đến đáng sợ.


Văn Uyển tìm một cái rương ném toàn bộ đồ của Diệp Liệt Thanh vào, thấy Diệp Liệt Thanh còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, không nhịn được quát anh: “Diệp Liệt Thanh!! Dượng đứng sững đó làm gì? Mẹ em không phải là bác Cả, nếu bây giờ để mẹ phát hiện mối quan hệ của hai chúng ta, cả đời này dượng đừng hòng nhìn thấy em nữa!”


Làm sao cô không biết Diệp Liệt Thanh hiện tại đang tính toán chuyện gì trong lòng, anh muốn nhân cơ hội này, bất chấp tất cả để công khai mối quan hệ của bọn họ.


Nhưng anh đã quên, anh và Văn Tuyết chưa ly hôn, mối quan hệ của hai người không phải chỉ là ngoại tình và yêu đương vụng trộm đơn giản.


Cô cũng không có ý tưởng dành cả cuộc đời mình cho Diệp Liệt Thanh.


Nhất thời thậm chí còn muốn bất chấp tất cả, trực tiếp để Liễu Nhứ phát hiện chuyện giữa hai người.


Sau chút im lặng, Diệp Liệt Thanh hiển nhiên đã suy nghĩ thông suốt mối quan hệ này.   


Trước khi hai người dọn vào, Liệt Thanh căn bản không muốn che giấu mối quan hệ giữa hai người khi làm việc ở đây, vì vậy trong căn hộ rộng rãi có ba phòng ngủ và một phòng khách này, ngoài phòng ngủ chính của hai người, một phòng là phòng làm việc của Diệp Liệt Thanh, một phòng được chuyển thành phòng vẽ tranh cho cô.


Tất cả các phòng đều đầy dấu vết sinh hoạt của hai người, trong tủ giày ở lối vào có những hàng giày nam nữ.


Bữa tối dưới ánh nến mà Văn Uyển bảo Diệp Liệt Thanh làm vẫn còn ở trên bàn chưa dọn dẹp, trong phòng bếp chỉ cần liếc mắt là biết chén bát cũng có đôi có cặp dành cho các cặp đôi.


Chưa kể bộ ga trải giường bốn mảnh trong phòng ngủ chính, bàn chải đánh răng và ly trong phòng tắm, thậm chí khăn tắm đều theo cặp, còn có trong tủ quần áo và trên bàn trang điểm.


Thậm chí có tấm hình thân mật của hai người trên bàn cạnh đầu giường.


Văn Uyển chưa kịp dọn hết mọi thứ trong tầm mắt thì Liễu Nhứ lại gọi điện thoại lần nữa.


Thấy thế Văn Uyển cuống quít vuốt tóc, đưa đồ đạc cho Diệp Liệt Thanh, “Còn lại dượng dọn dẹp đi, em đi đón mẹ, dượng mang theo đồ trốn trong phòng làm việc một lát đi.”


Diệp Liệt Thanh nhìn căn phòng trống rỗng một nửa, ngẫm nghĩ, vẫn không gọi Văn Uyển đang vội vàng bỏ chạy mất hút.


Người tinh tế chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra được, Văn Uyển không phải là người duy nhất sống trong căn nhà này.


Tuy nhiên… Hiện giờ anh quả thật không thể bại lộ trước mặt Liễu Nhứ, cùng lắm là để Liễu Nhứ cho rằng Văn Uyển đang sống chung với chàng trai nào đó.


Loại quan hệ lén lút không thể công khai này đúng là khiến người ta sốt ruột…


Thảo nào Văn Quốc Đống muốn làm cho con dâu to bụng trong thời gian ngắn như vậy.


“A…”


Diệp Liệt Thanh tự giễu, ôm đồ vào phòng làm việc, châm một điếu thuốc.


Khi Văn Uyển dẫn mẹ mình vào, trong phòng đã trở lại bình thường.


Liễu Nhứ nhìn quanh nhà, nhàn nhạt nói: “Dượng con thật rộng rãi, để con sống một mình trong căn nhà ba phòng ngủ và một phòng khách.”


“He he… Dượng không nỡ để con khổ…”


Văn Uyển thân mật khoác cánh tay mẹ, nũng nịu nói: “Mẹ, sao mẹ đi ngang qua đây trễ vậy…”


Liễu Nhứ liếc Văn Uyển đang dính chặt vào người bà, rồi nhìn nửa chiếc dép nam mang ở nhà lộ ra dưới ghế sô pha, “Mẹ hơi mệt, tối nay sẽ ở lại đây… Trong ba phòng sẽ có phòng dành cho khách phải không?”


Nói xong, bà lập tức đi về phía phòng làm việc của Diệp Liệt Thanh, Văn Uyển vội vàng kéo bà lại, “Mẹ, mẹ, hơn nửa năm rồi con không gặp mẹ, mẹ đến thì ngủ với con đi…”


Nghe vậy, Liễu Nhứ đột nhiên cười lạnh, “Muốn ngủ với mẹ, hay là giấu đàn ông trong nhà nên sợ mẹ phát hiện!?”


“Đâu có!? Nhà này là dượng tìm cho con, chẳng lẽ dượng để con nuôi đàn ông?”


Văn Uyển vốn định mượn danh nghĩa của Diệp Liệt Thanh để xua tan sự nghi ngờ của mẹ, nhưng lại không thấy một tia lạnh lẽo trong mắt mẹ.


“Phòng ngủ ở đâu?”


“Phòng này, phòng này…” Văn Uyển ân cần dẫn đường phía trước, hoàn toàn không thấy sắc mặt âm u của Liễu Nhứ ở phía sau.


Trong phòng ngủ, sau khi Văn Uyển rời đi, Diệp Liệt Thanh đã sắp xếp lại, bàn trang điểm thiếu một nửa đồ mới không có vẻ trống rỗng.


Tuy nhiên, ánh mắt của Liễu Nhứ chỉ đảo quanh phòng, nhìn thấy quần tây màu xanh đen treo ngoài ban công, và cà vạt nam giấu dưới đáy tủ quần áo.


“Mẹ, sao vậy?” Văn Uyển nhìn theo ánh mắt Liễu Nhứ, bà quay đi chỗ khác.


“Không có gì.”


“Vậy con tìm một bộ đồ ngủ cho mẹ nhé, mẹ đi tắm rửa…”


Lời còn chưa dứt, tiếng chuông di động đã vang lên.


Đôi mắt Văn Uyển sáng lên, nhìn mẹ đi ra phòng khách.


Sau một lúc lâu, Liễu Nhứ liếc nhìn Văn Uyển đang chờ mong tiễn mình đi, “Mẹ tạm thời có chút việc, đêm nay không ở chỗ con…”


“A…”


Văn Uyển lộ vẻ mặt tiếc nuối, tiễn bà ra cửa, “Lâu lắm mẹ mới có thời gian tới thăm con mà không ở lâu hơn…”


Liễu Nhứ nhìn Văn Uyển đang đắm chìm trong diễn xuất, lạnh lùng nói: “Nói với dượng con, ngày mai đến sớm một chút!”


Chương 149  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin