Chương 127: Tôi nói không được là không được…
Diệp Liệt Thanh thấy sắc mặt Văn Uyển không đúng, lập tức dập tắt điếu thuốc, bước nhanh về phía cô, thấp giọng nói: “Hai ngày nữa sẽ có kinh, bây giờ ăn đồ lạnh, đến lúc đó đau bụng lại trách ông đây?”
Văn Uyển đỏ mặt, véo mạnh lên cánh tay Diệp Liệt Thanh, “Đồ... ở trong, chảy ra....”
Tần Chi nghe Văn Uyển nói vậy cũng nhất thời đỏ mặt, lặng lẽ cách xa hai người.
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh bế ngang cô rời đi, Văn Uyển vòng tay qua cổ anh, liếc nhìn Triệu Vũ đang cười với vẻ mặt mờ ám ở xa xa, “Bớt nói chuyện với cái thứ đàn ông cặn bã đó đi, nhìn là biết không phải người tốt.”
Diệp Liệt Thanh cúi đầu nhìn cô gái có chữ ‘chột dạ’ rõ ràng trên mặt, “Anh ta không phải là người tốt, vậy ông đây là người tốt à?”
“À... Dượng cũng không phải.” Thấy bị lạc đề, Văn Uyển nhìn quầy kem phía xa, “Em mặc kệ, em muốn ăn, em muốn ăn, em phải ăn! Mẹ em nói, trong khoảng thời gian này cho dù em muốn ngôi sao trên trời thì dượng cũng phải lấy cho em.”
“Cứ làm đi!”
“Hu hu.... Diệp Liệt Thanh không thương em nữa...”
“Diệp Liệt Thanh... đã thay đổi rồi...”
Sự đùa giỡn giữa hai người nhanh chóng thu hút những người đang ăn xung quanh, khuôn mặt già của Diệp Liệt Thanh từ từ thay đổi dưới ánh mắt chỉ trích của những người xung quanh.
“Diệp Liệt Thanh....”
“Câm miệng!”
Tần Chi đi theo sau hai người không xa không gần, nghe Văn Uyển kiếm chuyện làm trời làm đất, không hiểu sao trong lòng có chút ghen tị với Văn Uyển.
Cho dù Văn Uyển gây rắc rối, cô cũng chưa bao giờ thấy dượng nổi giận với Văn Uyển, cũng không nghe Văn Uyển nói xấu gì về dượng ngoại trừ sự kiểm soát quá mạnh.
Triệu Vũ tuyệt đối sẽ không làm được như dượng của Văn Uyển, cho dù cả hai đã kết hôn, dượng của Văn Uyển đều công khai thể hiện tình cảm và suy nghĩ đối với Văn Uyển, sự cưng chiều và quan tâm trắng trợn thế này, Triệu Vũ không làm được... Cô nghĩ... Có lẽ huấn luyện viên Hoa cũng vậy.
Tình cảm của Triệu Vũ đối với cô, hoặc là của Hoa Nguyên đối với Văn Uyển, đều kém xa Diệp Liệt Thanh....
Tình cảm của dượng đối với Tiểu Uyển vượt xa sự hiểu biết của họ về tình yêu.
“Đó là người đàn ông của Tiểu Uyển, người đàn ông của em ở đây...”
Triệu Vũ thấy cô gái ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Liệt Thanh, bất mãn kéo Tần Chi đang thất thần vào lòng.
Tần Chi chợt hoàn hồn, không hiểu sao trong lòng đột nhiên cảm thấy thật ra Triệu Vũ cũng không khiến cô sợ hãi đến thế.
Nghĩ vậy, Tần Chi ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt, “Em....”
“Sao thế? Nhìn sững sờ luôn rồi à?”
Nghe vậy, Tần Chi lắc đầu, trong nháy mắt cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Chú Triệu... Em đã nói với ba mẹ, họ đã đồng ý cho em ra nước ngoài...”
Biểu cảm trên gương mặt tuấn tú của Triệu Vũ cứng đờ, một lát sau mới trở lại bình thường, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Chi, bây giờ em còn nhỏ... có thể chờ hai năm nữa hẵng ra nước ngoài...”
“Không, em không muốn chờ nữa...”
Nếu ở bên người đàn ông này lâu hơn, cô sợ mình sẽ bị anh ta làm cho phát điên.
“Chi Chi...”
“Chú Triệu... Chi Tử đang ăn... Những lời thì thầm thì để dành lên giường buổi tối đi...”
Văn Uyển vẫy tay với hai người, Tần Chi không để ý tới người đàn ông bên cạnh, đi đến chỗ Văn Uyển.
Triệu Vũ nhìn Văn Uyển đang cười ấm áp, không nhịn được cắn răng hàm, “Tiểu Uyển... Sắp có kết quả thi rồi, muốn điền trường nào?”
Nói xong, không đợi Văn Uyển phản ứng, nói thẳng: “Lúc trước nghe nói em muốn đến đại học Hán ở tỉnh Giang, em tự tin vậy sao?”
Người đàn ông vừa dứt lời, sắc mặt của Diệp Liệt Thanh bên cạnh Văn Uyển lập tức tối sầm, “Vậy à? Tiểu Uyển...”
Văn Uyển nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông bên cạnh, oán hận trừng mắt nhìn Triệu Vũ, “Vẫn, vẫn chưa nghĩ kỹ...”
Chưa điền nguyện vọng đã bị Triệu Vũ tiết lộ ra, Văn Uyển có suy nghĩ muốn giết Triệu Vũ.
Diệp Liệt Thanh không ngừng gắp đồ ăn cho Văn Uyển, nhẹ giọng nói: “Tôi và bác Cả của em đã bàn bạc, cứ điền vào đại học ở thành phố này.... Không cần lo lắng chuyện khác, chúng tôi sẽ tìm cách...”
Nghe vậy, Văn Uyển lập tức xù lông, “Em không muốn!”
Diệp Liệt Thanh tiếp tục gắp, không nói gì.
Thấy thế, Văn Uyển hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Từ lúc học mẫu giáo tới giờ, em chưa từng rời khỏi chỗ này, em không muốn sống ở đây cả đời, em muốn đến một nơi mới xem thử, muốn một cuộc sống mới khi lên đại học...”
Ở thành phố Lâm, cô vĩnh viễn ở trong tầm kiểm soát của Diệp Liệt Thanh, luôn bị bọn họ nhìn chằm chằm, cô đã chịu đủ sự khống chế của Diệp Liệt Thanh!
Ở thành phố Lâm, sẽ không bao giờ tránh thoát những phiền phức và rắc rối của nhà họ Văn.
Nhưng cô không thể nói ra những lời này.
Diệp Văn Uyển càng nói, sắc mặt Diệp Liệt Thanh càng u ám, nhưng động tác tay vẫn không dừng lại.
Thấy thế, Tần Chi ở dưới bàn kéo Văn Uyển đang nổi loạn, “Tiểu Uyển...”
“Dù sao đây cũng là thái độ của em... Ai nói cũng vô ích... Mẹ em nói cũng vô dụng!”
Nhưng từ đầu tới cuối, Diệp Liệt Thanh cũng không nói lời nào.
Triệu Vũ nhìn ‘mâu thuẫn’ giữa hai người, không khỏi khâm phục sự kiên nhẫn của người đàn ông trước mặt.
Văn Uyển cho rằng Diệp Liệt Thanh không lên tiếng phản bác, cũng không có hành động quá đáng, chứng tỏ bằng lòng với sự lựa chọn của cô.
Ai biết đó chỉ là sự bình yên trước cơn bão.
Ngày có kết quả thi đại học, áp suất không khí thấp một cách bất ngờ trong buổi lễ ‘quan tâm’ thường lệ ở nhà cũ của nhà họ Văn.
Văn Quốc Đống ngồi ở ghế chính, sắc mặt vẫn như thường lệ, Lâm Quyên ngồi bên tay trái thấy Văn Uyển có vẻ mặt lãnh đạm, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, “Tiểu Uyển à... Hay là... cháu học lại một năm đi...”
Nghe vậy, Văn Uyển không thèm nhìn bà ta, “Không cần bác gái lo lắng, điểm của cháu có hơi kém... nhưng vẫn có thể vào đại học...”
“Tốt hơn một số người, tham vọng cao nhưng thành tích thấp... Chẳng lẽ bác gái không biết điểm của anh Văn Lê lúc trước hay sao... Thậm chí còn điền nguyện vọng vào trường không với tới được...”
Biểu cảm trên mặt Lâm Quyên cứng đờ, xoắn cái khăn ăn thành một cục.
Lúc trước bà ta tưởng rằng Văn Quốc Đống sẽ nghĩ cách, nhưng nào ngờ Văn Quốc Đống chẳng quan tâm con trai ruột của mình.
Diệp Liệt Thanh nãy giờ không nói chuyện đã lên tiếng, “Tiểu Uyển thích vẽ tranh, để nó đi theo con đường mỹ thuật... ở lại thành phố Lâm đi...”
“Cháu không muốn!!”
Cơn tức giận mà Văn Uyển đang kìm nén chợt bùng phát, “Cháu rõ ràng có thể đi học đại học ở nơi khác với số điểm này!! Vì sao phải ở lại thành phố Lâm để học trường cao đẳng nghề!!”
Diệp Liệt Thanh đột nhiên đập tay lên bàn, lạnh giọng quát: “Ở trước mắt mọi người mà thành tích như thế này! Rời khỏi gia đình thì cháu có thể khá hơn được hay sao!? Đi nơi khác!? Người thì kén ăn, thứ này không ăn, thứ kia không ăn, mười sáu mười bảy tuổi mà dọn dẹp cái phòng còn lười biếng, cháu đi nơi khác!? Đi nơi khác để uống gió Tây Bắc phải không!?”
“Mười sáu mười bảy tuổi thì sao!? Người khác có thể tự đi học, vì sao cháu không thể!?”
Đây là lần đầu tiên Diệp Liệt Thanh tức giận với Văn Uyển, “Tôi nói không được là không được! Đừng nghĩ đến chuyện đi nơi khác!”
Văn Uyển thấy Diệp Liệt Thanh mắng cô, lửa giận trong lòng xông thẳng lên trán, ném chén đũa trước mặt xuống đất, “Diệp Liệt Thanh!”