Chương 64: Có giỏi thì nói với mẹ em rằng dượng đã chịch em cả đêm đi
Diệp Liệt Thanh bị Văn Uyển làm phiền, không còn cách nào khác, phải xin cho cô nghỉ một ngày.
Sau khi cúp điện thoại, Văn Uyển khoanh tay nhìn anh, “Em muốn đến làng du lịch Khê Sơn.”
Yêu đương vụng trộm, đương nhiên phải trộm trước mặt chính chủ mới kích thích.
Diệp Liệt Thanh liếc nhìn Văn Uyển, lái xe đi thẳng. Văn Uyển thấy thái độ của anh, trong lòng tức giận, nói từng chữ với Diệp Liệt Thanh: “Em muốn đến làng du lịch Khê Sơn! Em mệt mỏi, em muốn đi ngâm suối nước nóng!!”
Giọng nói còn chưa dứt, Liễu Nhứ đã gọi điện thoại tới.
Diệp Liệt Thanh nhìn màn hình di động của Văn Uyển, cười lạnh, “Nhận đi! Nói với mẹ em, em xin nghỉ đi ngâm suối nước nóng, coi thử chị ấy có lột da em không!”
Văn Uyển hung hăng trừng mắt nhìn người nọ, ném điện thoại vào ngực Diệp Liệt Thanh, “Dượng có giỏi thì nói với mẹ em rằng dượng đã chịch em cả đêm đi… Em sẽ dám nói với mẹ rằng em xin nghỉ đi ngâm suối nước nóng!”
Nhà họ Văn có truyền thống gia đình nghiêm khắc, những lời răn dạy của tổ tiên rất khắc nghiệt, đặc biệt là thế hệ của bọn họ có rất ít người ăn chơi vô độ.
Nếu muốn nói đến sự khác biệt, người duy nhất chỉ có Văn Tuyết.
Trong đám con cháu, các anh chị họ cô ai cũng thông minh, chỉ có cô hơi ba gai một chút.
“A……”
Diệp Liệt Thanh cười lạnh, nhận điện thoại, mở loa ngoài, “Chị dâu……”
“Tiểu Uyển ở đâu!?”
Qua di động, Văn Uyển có thể nghe được sự tức giận trong giọng nói của mẹ mình.
Diệp Liệt Thanh liếc nhìn vẻ uể oải bơ phờ của Văn Uyển, nghĩ đến cô gái gợi tình khiến người ta động lòng tối hôm qua, giọng không khỏi khàn khàn, “Tối hôm qua Tiểu Uyển bị cảm, hơi sốt…… Em xin cho nó nghỉ một ngày, dẫn nó đi bệnh viện truyền nước xem sao……”
Nghe vậy, Văn Uyển xoa bên trong đùi đau nhức của mình, không cẩn thận đụng tới tiểu huyệt, cô kêu lên đau đớn.
Diệp Liệt Thanh liếc cô như muốn xẻo thịt, nói tiếp: “Chờ nó đỡ hơn, em sẽ đưa về……”
“Đưa nó về trường, để nó tiếp tục ở trọ trong trường.”
Diệp Liệt Thanh sửng sốt một giây, ngay sau đó nói: “Nhưng mà anh Cả nói……”
Liễu Nhứ không chờ Diệp Liệt Thanh nói xong, lập tức ngắt lời người đàn ông, “Ai nói cái gì cũng vô dụng, tôi mặc kệ mấy người có sắp xếp gì và nghĩ thế nào, Văn Uyển là con gái của tôi, nếu có chuyện gì, tôi sẽ cho nó ra nước ngoài……”
“Chị dâu… Không nghiêm……”
Diệp Liệt Thanh chưa nói chữ "trọng" xong, ở đầu dây bên kia, Liễu Nhứ đã cúp điện thoại không chút khách sáo.
“…………”
Văn Uyển nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn, cô không ngờ mẹ mình nóng nảy đến vậy.
“Em không ra nước ngoài đâu!”
Diệp Liệt Thanh nghiêm mặt, ráng nhịn không gọi điện thoại cho Liễu Nhứ.
Anh chỉ là "dượng" của Văn Uyển trên danh nghĩa, nhưng phản ứng của anh về việc này quá kịch liệt……
Anh không dám đánh cược…… Lỡ như chuyện lộ ra, Văn Uyển sẽ không ra nước ngoài một cách đơn giản như vậy.
“Diệp Liệt Thanh! Dượng có nghe thấy không!? Em không ra nước ngoài!”
Văn Uyển thấy anh chậm chạp không phản ứng, lửa giận trong lòng trào ra, “Sao!? Có phải dượng trông mong em ra nước ngoài, sau đó lợi dụng cơ hội để bỏ em không!?”
“Diệp Liệt Thanh, em nói cho dượng biết! Dượng đang nằm mơ! Nếu em bị đưa ra nước ngoài, dù em chết……”
“Câm miệng!”
Nghe thấy chữ “chết”, sắc mặt Diệp Liệt Thanh lại đen thêm, “Có tôi và bác Cả của em ở đây, sẽ không để em ra nước ngoài.”
Một khi cô nhỏ này ra nước ngoài, núi cao và hoàng đế ở xa, không biết sẽ bay cao đến đâu.
“Vậy là tốt nhất! Nếu không đừng hòng nghĩ đến chuyện em sẽ buông tha cho dượng!”
Văn Uyển ngáp hai cái, lười biếng ngả ra sau, “Em ngủ một lát, lúc tỉnh dậy muốn đi ngâm suối nước nóng, tự dượng lo liệu đi.”
Cô không tin, Diệp Liệt Thanh dám không nghe lời cô.
“Tổ tông nhỏ, em ngủ đi!”
“Hừ…… Nếu hôm nay em không thể ngâm suối nước nóng, dượng chờ đó……”
*
Khi Văn Uyển tỉnh lại, cô đang ở trên giường khách sạn, nhưng không thấy Diệp Liệt Thanh đâu cả.
Chỉ nhìn thoáng qua bên trong khách sạn, Văn Uyển biết đây không phải là làng du lịch của Văn Tuyết.
“Diệp Liệt Thanh!!”
Rống xong chưa được hai phút, chuông cửa đã vang lên.
Văn Uyển kéo đôi chân cực kỳ bủn rủn đi ra mở cửa.
Nhân viên phục vụ nở nụ cười chuyên nghiệp, nhẹ nhàng nói với Văn Uyển: “Cô Văn…… Cô thay quần áo trước đi, tôi đưa cô đến suối nước nóng……”
“…………”
Văn Uyển nhíu mày, “Diệp Liệt Thanh đâu?!”
“Anh Diệp nói rằng chút nữa sẽ tới đón cô đi ăn……”
Nhân viên phục vụ giả vờ không thấy dấu vết trước ngực Văn Uyển vì áo ngủ nửa hé mở, nhìn thẳng vào mắt Văn Uyển.
Văn Uyển không hỏi đây là nơi nào, cũng không quan tâm Diệp Liệt Thanh đi đâu, thay quần áo xong rồi đi theo người ta.
Lúc đang chờ thang máy, ba bốn chàng trai trẻ ôm một đám ong bướm đi ra khỏi thang máy.
Nhân viên phục vụ đột nhiên xoay người chặn Văn Uyển phía sau, chàng trai hoa hòe dẫn đầu liếc nhìn nhân viên phục vụ, nói với người phía sau: “Hôm nay mấy anh em sắp xếp sự kiện náo nhiệt như vậy mà sao Văn Lê không tới!?”