Chương 3: Ngoại trừ gậy thịt của dượng, cháu chưa từng sờ của đàn ông khác
Diệp Liệt Thanh nghe câu trả lời tự tin của Văn Uyển, hoàn toàn không có chút ngượng ngùng xấu hổ mà con gái nên có, anh không thể nuốt xuống cảm giác nghẹn trong lòng một hồi lâu.
“Cháu là con gái... Có sự khác biệt giữa nam và nữ, đặc biệt là hiện giờ cháu còn nhỏ, cháu...”
Bên này vừa mới mở miệng, Văn Uyển đã mất kiên nhẫn, cắt ngang bài giảng, “Dừng lại ngay! Dượng, trông cháu có chút ngây thơ, nhưng cháu không ngu! Ngoại trừ gậy thịt của dượng, cháu chưa từng sờ của đàn ông khác...”
“Dừng lại! Được rồi!! Đừng nói nữa!”
Diệp Liệt Thanh không ngừng hít thở sâu, cố gắng bình tĩnh lại, cuối cùng vẫn bị ánh mắt "nóng bỏng" của Văn Uyển đánh bại, “Quay đầu qua chỗ khác!!”
“Sờ cũng sờ rồi, nhìn chút thì có gì đâu!? Keo kiệt!” Văn Uyển không phục, quay đầu đi, nhẹ giọng lẩm bẩm.
Nghe cô nói vậy, gân xanh trên trán Diệp Liệt Thanh giật ác liệt hơn, “Văn Uyển!”
“Cháu không ở đây à!? Hay là dượng đang biểu diễn thuật gọi hồn!?”
“.....”
Trong xe im lặng thật lâu, Diệp Liệt Thanh từ bỏ việc giáo dục tại chỗ về cấu trúc mô của con người đối với tổ tông sống ở bên cạnh.
*
Dân gian có câu nói, người ta sẽ gặp đại nạn khi bước sang tuổi 33, thậm chí có thể dẫn đến bước ngoặt lớn trong cuộc đời.
Vì vậy, dân gian không tổ chức sinh nhật lần thứ 33 rầm rộ, người mê tín sẽ đi chùa cúng bái để cầu may mắn, cầu xin thầy hóa giải tai ương.
Văn Tuyết... chưa từng tin vào vận mệnh, đặc biệt năm nay là kỷ niệm mười năm ngày cưới của ả và Diệp Liệt Thanh.
Đối với tiệc sinh nhật lần thứ 33 năm nay, Văn Tuyết cố ý tổ chức tại khách sạn khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Khê Sơn, trong lòng ả thở phào nhẹ nhõm, nâng tiêu chuẩn bữa tiệc năm nay lên tầm cao hơn tiệc sinh nhật của Văn Quốc Đống năm ngoái.
Nhưng ai biết được... thình lình xảy ra trận mưa to, biến bữa tiệc trên bãi cỏ được sắp xếp cẩn thận thành một mớ hỗn độn.
Văn Tuyết đứng ở hành lang, trơ mắt nhìn những người phục vụ bên ngoài đang cố gắng "cứu" hoa tươi trong cơn mưa lớn mà ả đã đặc biệt vận chuyển từ nước ngoài về.
“Đã bảo cô ta năm nay đừng làm lớn mà không nghe! Cố tình muốn áp đảo Quốc Đống trong chuyện này...”
Lâm Quyên và ba chị em dâu nhà họ Văn đang tránh mưa trong khách sạn. Bên ngoài đang mưa to, bọn họ không muốn đi ra ngoài mắc mưa, nhìn bộ dạng thất thần của Văn Tuyết, bọn họ tỏ vẻ ghét bỏ, “Bây giờ thì hay rồi! Ngay cả chúng ta cũng bị biến thành trò cười!”
“Ây dà... Bảo người ta dọn dẹp phòng tiệc bên trong, cố gắng khắc phục, kẻo mất mặt nhà họ Văn.”
Sắc mặt Lâm Quyên lạnh đi vài phần, “Cô ta giỏi sai người khác nhỉ, cho dù như thế nào, chúng ta cũng là chị dâu của cô ta! Xảy ra chuyện còn bắt chúng ta giúp cô ta giải quyết ổn thoả!”
“Biết làm sao giờ, cô ta đã gửi thiệp mời rồi, không thể để khách khứa đến đây vô ích...”
“Đến lúc đó chẳng phải sẽ mất mặt nhà họ Văn à!”
Văn Tuyết nhìn khung cảnh hoa tươi do ả chọn lựa kỹ càng bị cơn mưa to tàn phá, một luồng tà khí ở trong lòng xộc thẳng lên đầu.
“Đủ rồi!! Đừng nhặt nữa!! Ném đi, ném đi!! Ném hết cho tôi!!”
“Ném tất cả đi, có nghe thấy không!!”
Diệp Liệt Thanh và Văn Uyển tới muộn, vừa lúc nhìn thấy Văn Tuyết nổi điên với những người phục vụ dưới trời mưa to.
Văn Uyển thờ ơ huýt sáo, “Ông trời có mắt! Tôi đã nói gì thế!? Bây giờ ông trời cũng không thể dung thứ cho bà điên này!”
“Chậc chậc chậc...”
Diệp Liệt Thanh liếc nhìn đám chị em của Văn Tuyết đứng cách đó không xa, bọn họ đang nhìn ả bị cười nhạo, anh không nói gì, càng không đi đến chỗ Văn Tuyết, ngược lại xoay người nói với Văn Uyển: “Lúc này nên tránh xa cô ấy... Nếu không cô ấy sẽ trút giận lên cháu.”
“Ồ... Hoá ra dượng rất yêu và đau lòng cho cháu...”
trichtinhlau.com/