KHAO KHÁT
Chương 61  

Chương 61: Em dám hôn người khác thử xem!?

Văn Quốc Đống không bỏ qua nét kinh ngạc trên mặt Tô Bối, nhìn Văn Lê thật sâu, “Kết hôn không phải chuyện nhỏ há miệng là được, người nhà của Bối Nhi ……”


“Ba…… Năm ngoái con và Bối Nhi đã về quê cô ấy…… Chú và dì cũng rất thích con.”


Nói xong, Văn Lê nắm tay Tô Bối, vẻ mặt kiên quyết: “Ba, cả đời này con sẽ không cưới ai ngoài Bối Nhi.”


Trái tim Tô Bối treo lơ lửng cả buổi chiều, không hiểu sao cuối cùng đã rơi xuống vì câu nói này của Văn Lê.


“A Lê……”


“Yên tâm đi Bối Nhi…… Ba sẽ đồng ý, em tốt như vậy……”


Văn Quốc Đống không nói gì đối với những lời trẻ trâu của Văn Lê, im lặng dùng bữa.


Tô Bối vốn tưởng rằng Văn Quốc Đống sẽ nhân cơ hội này để hỏi thăm tình hình gia đình cô, kết quả từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc bữa tối, Văn Quốc Đống không lên tiếng nữa.


Ăn xong, Văn Lê định dẫn Tô Bối đi dạo trong nhà.


Từ trước đến nay, mỗi khi dùng xong bữa tối, Văn Quốc Đống sẽ vào phòng làm việc, nào ngờ hôm nay lại hiếm hoi có thời gian ngồi trong phòng khách.


Cho dù Văn Lê không muốn, cũng đành đưa Tô Bối đến ngồi ngay ngắn bên cạnh Văn Quốc Đống.


“Ba……”


Bảo mẫu pha một ấm trà đậm cho Văn Quốc Đống. Thấy thế, Văn Quốc Đống đột nhiên nói: “Đổi thành trà sữa đi…… Người trẻ tuổi không uống được trà đắng.”


“A!?” Bảo mẫu ngẩn người, “Vâng, được……”


Văn Lê không ngừng thì thầm vào tai Tô Bối, Tô Bối cũng không chú ý nhiều đến Văn Quốc Đống, nhưng vẫn nghe thấy lời nói của Văn Quốc Đống.


Ba người trò chuyện câu có câu không, thời gian trôi qua cũng nhanh.


Văn Quốc Đống nhìn thời gian, “Đã muộn rồi, tối nay ở trong nhà……”


Tô Bối không chờ Văn Quốc Đống nói xong, “Không được đâu chú, tối nay cháu sẽ về ký túc xá.”


Tuy Văn Quốc Đống để cô ngủ lại qua đêm đồng nghĩa với việc đồng ý cho cô và Văn Lê, nhưng hai người hiện tại vẫn chưa kết hôn, tùy tiện ngủ lại sẽ có chút khó chịu ở trong quan niệm của người lớn.


Văn Quốc Đống nhìn Tô Bối thật sâu, thấy cô kiên quyết, khẽ gật đầu, “Tôi sẽ cho tài xế đưa cháu về.”


Nói xong ông đứng dậy rời đi.


Tô Bối muốn từ chối, bị Văn Lê ngăn cản, “Bối Nhi, ba thích em đó, hôm nay là lần đầu ngồi tiên anh ngồi xe ba anh……”


Trước đây tuy Văn Quốc Đống có xe riêng, nhưng nhiều năm qua, anh chưa ngồi lần nào, thứ nhất là không dám ngồi, thứ hai là anh cũng không có cơ hội đi ké xe.


Hiếm khi gặp vợ tương lai hôm nay, đối phương thở phào nhẹ nhõm.


Nghe vậy, Tô Bối lễ phép nói với Văn Quốc Đống, “Cảm ơn chú……”


“Văn Lê, ba còn có chuyện muốn nói với con, để chú Lý đưa Bối Nhi về.”


Nói xong, Văn Quốc Đống lên lầu mà không hề quay đầu lại.


Tuy Văn Lê không hiểu ý đồ của Văn Quốc Đống, nhưng không dám trái lời Văn Quốc Đống, “Bối Nhi... Em đi một mình nhớ chú ý an toàn.”


Tô Bối lắc đầu, “Em không sao, anh lo việc của anh đi.”


“Ừ... Ngày mai có thời gian rảnh thì anh sẽ tìm em.”


“Ừm.”


Trong phòng làm việc, Văn Quốc Đống vẫn đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn Tô Bối lên xe đi về.


Văn Lê đứng nơm nớp lo lắng trong phòng làm việc một hồi lâu vẫn không thấy Văn Quốc Đống có phản ứng gì, nhịn thật lâu mới hỏi: “Ba... còn có chuyện gì ạ!?”


“Có thể kết hôn, nhưng đám cưới...”


“Ba, chỉ cần ba đồng ý, con sẽ thuyết phục Bối Nhi, sau khi tốt nghiệp hai đứa con sẽ đi du lịch kết hôn... Không làm đám cưới...”


Văn Quốc Đống trầm ngâm một lúc lâu, rồi gật đầu không nói gì thêm.


“Con đi về trước nghỉ ngơi...”


Văn Quốc Đống cúi đầu nhìn tài liệu trên tay, đáp mà không ngẩng đầu, “Ừm.”


*


Văn Uyển vẫn luôn canh chừng nhà họ Văn cách đó không xa, nhìn thấy Tô Bối từ xa, thở dài, “Chậc chậc chậc... Con thỏ trắng bé bỏng này xem như rơi vào hang sói...”


Diệp Liệt Thanh tức giận giơ tay tát vào trán Văn Uyển, “Lại đùa giỡn ở đây, nếu để bác Cả của em nghe thấy, xem thử anh ấy xử lý em như thế nào.”


Văn Uyển ngồi trên người Diệp Liệt Thanh, nghe vậy thì cắn lên cằm Diệp Liệt Thanh, “Xí... Nếu bác Cả xử lý em, em sẽ về xử dượng!”


Bàn tay to của Diệp Liệt Thanh nhéo phần thịt mềm trên eo Văn Uyển, tức giận nói: “Em chỉ biết ngang ngược ở trước mặt tôi.”


“Hừ! Đó là tại dượng không nhìn thấy, em còn ngang ngược hơn ở trước mặt người khác!”


Văn Uyển vừa nói vừa cắn lên môi người đàn ông, nhẹ nhàng mút, nói giọng khàn khàn: “Nhưng lúc em ngang ngược ở trước mặt người khác, em không hôn người ta như thế này...”


Nghe vậy, ánh mắt lười biếng của Diệp Liệt Thanh lập tức đông lạnh, “Em dám hôn người khác thử xem!?”



Chương 61  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin