Chương 146: Từ giờ hãy tránh xa Tiểu Uyển...
Tô Bối cúi đầu sờ xương quai xanh, “Em đừng nói nữa, bác Cả của em đúng là…”
Nhìn bề ngoài, Văn Quốc Đống trông hiền lành, tao nhã, bình dị, gần gũi… nhưng thật ra lòng dạ còn sâu hơn biển.
“Thì… kiềm chế chút đi…”
Văn Uyển vỗ vai Tô Bối, cô không nhìn rõ Diệp Liệt Thanh, huống chi là ông già có đạo hạnh còn sâu hơn Diệp Liệt Thanh như bác Cả.
Hôm nay Diệp Liệt Thanh đề cập chuyện “ly hôn”, cô nghĩ tuyệt đối không phải do anh tức giận.
Văn Uyển dẫn Tô Bối đi dạo một vòng trong bệnh viện, khi trở lại phòng bệnh, mọi người đã rời đi gần hết.
Một tay Diệp Liệt Thanh đè Văn Tuyết xuống giường, tay kia cầm điện thoại, thấy Văn Uyển quay lại, vội vàng rụt tay đang đè Văn Tuyết lại.
“Sao lâu vậy?”
Văn Uyển bất mãn trợn mắt, liếc nhìn Văn Tuyết nằm trên giường đầy oán hận, “Nếu không còn chuyện gì nữa, cháu đi trước đây…”
Nói xong, hung dữ trừng mắt nhìn bàn tay Diệp Liệt Thanh đã chạm vào Văn Tuyết!
Đồ chó… Đừng hòng đụng vào cô nữa!
“Không được! Cháu không thể đi! Văn Uyển… Con khốn kia là ai!?”
Văn Tuyết điên khùng muốn nhào tới chỗ Văn Uyển, Diệp Liệt Thanh đẩy ả ta trở lại giường, giận dữ hét lên: “Cô điên đủ chưa!?”
Văn Quốc Đống và Tô Bối thấy thế, không để ý tới ba người đang hỗn loạn, trực tiếp bước ra ngoài.
Văn Uyển nhìn bóng lưng Văn Quốc Đống và Tô Bối rời đi, cong môi, nở nụ cười nhìn Văn Tuyết, trầm ngâm một lúc lâu mới nói, “Cô gái mà dượng thích đẹp hơn cô… trẻ hơn cô… dáng người ngon hơn cô… Tính tình ấy hả… đương nhiên là dịu dàng và chu đáo, cực kỳ thích dượng…”
“Văn Uyển…”
Diệp Liệt Thanh đau đầu trừng mắt nhìn Văn Uyển viết đầy chữ “tự luyến” khắp cả người, “Lên xe trước đi… Lát nữa tôi…”
“Diệp Liệt Thanh!”
Lời còn chưa dứt, Văn Tuyết đã cắn Diệp Liệt Thanh, tóm lấy anh, vừa cào cấu vừa đánh.
Sau trò hề bắt gian hôm nay, nếu ả ta vẫn không nhìn rõ người nhà họ Văn và Diệp Liệt Thanh… Vậy thì bản thân ả ta đã sống uổng phí nhiều năm…
Văn Uyển hơi tiếc nuối lắc đầu, đầu óc của Văn Tuyết có lẽ đã bị hỏng do được hai vợ chồng già kia cưng chiều quá mức lúc trước, bao nhiêu năm qua còn coi mình là cô công chúa bé bỏng được yêu thương nhất nhà họ Văn.
Cho dù người phụ nữ bên ngoài của Diệp Liệt Thanh không phải là cô, mà là một người khác, Văn Quốc Đống cũng sẽ không hỏi nửa câu.
Giờ điên rồi… sau này sẽ ra sao…
Văn Uyển rời đi không quay đầu lại, mặt Diệp Liệt Thanh bị Văn Tuyết cào cấu không thể nhìn, mất thật lâu mới có thể trói Văn Tuyết vào giường.
Diệp Liệt Thanh lạnh lùng nhìn Văn Tuyết bị bịt miệng, dùng khăn ướt lau tay, “Hôm nay cô đã thấy rõ… Nhà họ Văn sẽ không tìm người chăm lo cho sự sống chết của cô, thành thật thì chuyện này sẽ được cho qua, nếu muốn ầm ĩ khiến cho mọi người đều biết, tôi không phải là người bị mất mặt…”
“Ơ ơ a… Diệp… Liệt… Thanh…”
Cặp mắt đỏ tươi của Văn Tuyết hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Liệt Thanh, trong đôi mắt đỏ như máu ngập tràn sự hận thù. Nếu có thể, ánh mắt đó sẽ giết người đàn ông ghét cô đến cực điểm ở trước mặt.
“Tôi không có tâm trạng truy cứu những chuyện dơ bẩn của cô… Nhưng…”
Diệp Liệt Thanh đột nhiên cúi xuống bóp cổ Văn Tuyết, lạnh lùng nói: “Đừng nghĩ đến chuyện đi tìm người của tôi… Cũng đừng có ác ý đối với cô ấy, nếu không…”
“Hơ… Hơ…”
Văn Tuyết bị bóp cổ, miệng lại bị bịt kín, khuôn mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Diệp Liệt Thanh trước khi mất tiêu cự.
Diệp Liệt Thanh ném ả ta trở lại giường giống như ném rác rưởi, lạnh lùng nói: “Vụ bắt cóc Tiểu Uyển năm đó, Liễu Nhứ không tìm cô, anh Cả không tìm cô… Không có nghĩa cô sẽ không sao… Từ giờ hãy tránh xa Tiểu Uyển!”
Nói xong, Diệp Liệt Thanh đè nén ánh mắt tàn nhẫn.
Người để ý đến mặt mũi và địa vị nhất trong nhà họ Văn không phải là Lâm Quyên, mà là Văn Tuyết…
Nhiều năm qua, ả ta chiếm giữ vị trí con gái của nhà họ Văn, tự cho mình là chủ nhân của nhà họ Văn, đồng thời cũng là một nửa người cầm quyền.
Hoàn toàn không biết những chuyện này là do Văn Quốc Đống và anh thả ra.
Nếu không, với bộ não bé tí của Văn Tuyết, nếu ở bên ngoài đã chết 800 lần rồi.
Sau khi ra ngoài, anh lại trông như một người đàn ông bị vợ bắt nạt nên mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Diệp Liệt Thanh gọi điện thoại cho Văn Uyển vài lần nhưng không ai trả lời, cuối cùng gọi một số lạ, “Tiểu Uyển ở đâu?”
“Đi mua sắm với chị dâu của cô ấy, lúc này đang ăn tối…”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh nhíu mày, “Chị dâu?”
“Ừm… Hình như là vợ của Văn Lê… Anh, anh Cả… chở đi…”
Người đàn ông ở đầu dây bên kia ngập ngừng, cuối cùng không quên bổ sung: “Hai người đi dữ lắm… cũng… rất giỏi xài tiền… Hình như dùng thẻ của anh Cả… Anh Cả còn… còn đưa vợ của Văn Lê về…”
Nói xong lời cuối cùng, giọng của người đàn ông ở đầu dây bên kia càng nhỏ hơn.
Mắt Diệp Liệt Thanh giật kịch liệt, “Được rồi… Chú trông chừng cô ấy đi, đừng để chạy lung tung, tôi tới đón ngay bây giờ…”
“Dạ được…”
Mới vừa trả lời xong, người kia lập tức cúp điện thoại.
Diệp Liệt Thanh xoa huyệt thái dương, anh chỉ cho người đi theo Văn Uyển, ai ngờ có thể phá hỏng việc tốt của Văn Quốc Đống.
“Nghiệt ngã…”
Văn Uyển chưa uống hết rượu, trước mắt tối sầm, Diệp Liệt Thanh nghiêm mặt đứng bên cạnh cô.
“Sao… Không ở với vợ nữa hả?”
Diệp Liệt Thanh thanh toán tiền, khiêng Văn Uyển trên vai, “Sớm muộn gì cũng có ngày bác Cả đánh chết em…”
“Hứ… Bác không dám…”
Văn Uyển choáng váng lấy áo Diệp Liệt Thanh lau miệng, “Bác không dám…”
Cô biết bí mật nho nhỏ của Văn Quốc Đống…
*******
Bởi vì Diệp Liệt Thanh chạm vào Văn Tuyết hôm đó, Văn Uyển náo loạn một hồi.
Cãi vã cả nửa tháng, Diệp Liệt Thanh dỗ tới dỗ lui không biết bao nhiêu lần mới có thể đưa Văn Uyển lên đảo Phù Dung.
Để dỗ dành Văn Uyển, Diệp Liệt Thanh tình nguyện làm người mẫu khỏa thân cho Văn Uyển. Văn Uyển thong thả vẽ, cửa phòng khách mở toang, hoàn toàn không lo lắng Diệp Liệt Thanh bị lạnh, càng không lo có người đi ngang qua sẽ nhìn thấy.
“Anh Năm… Anh Ba kêu em tới hỏi anh… nghĩ… nghĩ như thế nào…”
Người đàn ông đang nói chuyện vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cảnh tượng kích thích rất bạo này, nhất thời bắt đầu nói lắp.
Văn Uyển liếc nhìn người đàn ông gần như xuýt rớt cằm, là anh chàng tóc húi cua ngốc nghếch đã từng gặp trước đây ở câu lạc bộ.
Lúc trước ở Thủy Hội, cô và Diệp Liệt Thanh có hành động mập mờ như vậy, nhưng người đàn ông không hề nghĩ tới hướng này.
Bây giờ nhìn cảnh tượng kích thích và thú vị thế này, anh ta không thể nào tiêu hóa được.
Diệp Liệt Thanh không hề xấu hổ khi bị người ta bắt gặp, ánh mắt không dao động, nhàn nhạt nói: “Nghĩ kỹ rồi…”
Người đàn ông vẫn mang vẻ mặt khiếp sợ, “Hai… hai người… Anh Cả… Chị dâu nhỏ… Anh… Anh…”
Nghe vậy, Văn Uyển nhướng mày, dùng ngón chân cũng đoán được chị dâu nhỏ là ai.
Không đợi Văn Uyển có phản ứng, Diệp Liệt Thanh ngước mắt nhìn người nọ, “Tối nay muốn ăn gì?”
“Sao cũng được…”
“Em còn sao cũng được?” Nói xong, Diệp Liệt Thanh nhìn người đàn ông, “Tối nay cho món thanh đạm đi… Sang năm em sẽ tròn quay…”
Văn Uyển nhún vai, nhấc chân bất thình lình giẫm lên đùi Diệp Liệt Thanh, “Chê em béo à?”
“Em không mập… Chỉ tròn thôi… Sss… Con bé chết tiệt!”
Chân Văn Uyển đạp từ đùi anh đến bụng dưới, Diệp Liệt Thanh hừ hai tiếng, “Tròn là do ăn gạo của dượng mới tròn…”
Người đàn ông che mặt nhìn chỗ khác, tùy tiện nói vài câu rồi vội vàng bỏ chạy.
Một lúc sau Diệp Liệt Thanh còn có việc cần xử lý, cho dù lúc này Văn Uyển trắng trợn dụ dỗ anh, anh cũng ráng nhịn.
Lúc ăn tối, ghế chính bỏ trống, Văn Uyển cũng không nghĩ nhiều.
Chỉ coi như lúc này Văn Quốc Đống đang ở cùng “con dâu ngoan”, khi cửa phòng riêng bị đẩy ra, Văn Quốc Đống xuất hiện trước mắt.
Vẻ khiếp sợ trên mặt Văn Uyển không khác gì người đàn ông tóc húi cua một giờ trước, “Bác… Bác Cả…”
Diệp Liệt Thanh thong thả lột tôm cho Văn Uyển, Văn Uyển nhìn người đàn ông đi từng bước một tới, toàn thân cảm thấy lạnh buốt.
“Anh Cả…”
Diệp Liệt Thanh vừa đứng dậy, Văn Quốc Đống lập tức đấm vào mặt anh.
Văn Uyển hoàn toàn choáng váng, nhất thời không kịp phản ứng.
Văn Quốc Đống xách cổ Diệp Liệt Thanh vừa đánh vừa mắng, “Em có biết nó bao lớn hay không!?”
Những người khác trên bàn không dám lên tiếng, càng không có ai bước ra ngăn cản.
Văn Uyển sửng sốt một hồi mới lấy lại tinh thần, tiến lên kéo Diệp Liệt Thanh.
Văn Quốc Đống thấy thế, càng tức giận hơn, “Con cút về nhà lo học hành đi!”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh vội vàng kéo Văn Uyển ra sau lưng che chở, “Anh Cả, em và Tiểu Uyển là nghiêm túc…”
Diệp Liệt Thanh chưa nói hết lời lại bị Văn Quốc Đống đá, “Anh không truy cứu chuyện này, em còn được voi đòi tiên với ông đây!?”
“Em nói em nghiêm túc!? Nó bao lớn! Em bao lớn!? Mối quan hệ giữa hai đứa là gì!?”
Đây là lần đầu tiên Văn Uyển thấy Văn Quốc Đống nổi giận, cũng là lần đầu tiên thấy Văn Quốc Đống ra tay.
Diệp Liệt Thanh bị đánh vẫn che trước mặt Văn Uyển, “Anh Cả, có việc gì thì nhắm vào em… Anh đừng dọa cô ấy…”
Văn Quốc Đống tức điên lên, “Diệp Liệt Thanh em đừng nói, bây giờ em muốn ly hôn để cưới nó…”
Văn Uyển tưởng Diệp Liệt Thanh sẽ phản bác, ai ngờ Diệp Liệt Thanh gật đầu không sợ chết, Văn Uyển thấy sắc mặt của người đàn ông đối diện tối sầm rõ rệt, vội vàng đẩy Diệp Liệt Thanh sang một bên.
“Bác Cả… Đừng… Đừng đánh… Con, con sẽ không liên lạc với dượng nữa… Bác đừng đánh…”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh tức giận trước, nắm tay Văn Uyển, “Không được!”
Nói xong, bình tĩnh nhìn Văn Quốc Đống, trịnh trọng nói: “Anh Cả… Chờ đến khi Tiểu Uyển tốt nghiệp đại học, em sẽ cưới cô ấy!”
Thấy biểu cảm của Văn Quốc Đống giống như muốn ăn thịt người, Văn Uyển tức giận muốn bể phổi, “Diệp Liệt Thanh, dượng im đi!”
Diệp Liệt Thanh nắm chặt tay Văn Uyển, bình tĩnh nhìn Văn Quốc Đống gằn từng chữ: “Anh Cả, em sẽ không chia tay Tiểu Uyển. Cho dù hôm nay anh đánh chết em ở đây, em cũng sẽ không chia tay.”
Nghe Diệp Liệt Thanh nói những lời này, Văn Uyển sững người, “Bác Cả… Con…”
Diệp Liệt Thanh xoay người nói: “Im ngay! Người lớn đang nói chuyện, không có phần của em!”
Dưới sự tức giận như hổ rình mồi của Văn Quốc Đống, Văn Uyển bị Diệp Liệt Thanh hét vào mặt như vậy, lập tức nổi nóng, “Diệp Liệt Thanh, dượng nạt em!? Dượng dám nạt em!??”
“Tiểu Uyển… Đừng gây sự…”
Văn Uyển tức muốn hộc máu nhéo eo Diệp Liệt Thanh, hung hăng nói: “Em gây sự!? Em gây sự cái gì!? Có phải dượng vừa nạt em không!?”