Chương 129: Cháu thấy bác Cả rất thích bà ta…
“Được rồi, em đi, em đi, mọi người đều họ Văn, chỉ có em là người khác họ...”
Diệp Liệt Thanh đứng dậy phủi bụi không tồn tại trên người anh, “Người nhà họ Văn đều đồng lòng...”
“Mau cút khỏi đây đi!”
Văn Quốc Đống không thể nhịn được nữa, cầm túi hồ sơ trong tầm tay quăng qua, “Em không phải là người nhà họ Văn còn ở đây lo lắng cho người nhà họ Văn!”
Diệp Liệt Thanh nghiêng người, duỗi tay chụp đồ Văn Quốc Đống ném sang, sắc mặt thay đổi, “Tại sao đột ngột như thế?”
“Một hai năm nay có quá nhiều động tĩnh khiến cho phía trên chú ý... Nghỉ ngơi một thời gian cũng không phải là chuyện xấu...”
Văn Quốc Đống nhắm mắt lại, ngã người ra sau, “Sắp đến thời điểm nghỉ ngơi.”
Bắp cải do ông nuôi cũng nên chuẩn bị dọn lên bàn.
Diệp Liệt Thanh đột nhiên nghĩ đến Văn Tuyết, do dự một chút vẫn hỏi: “Chuyện Tiểu Uyển bị bắt cóc lần trước, Văn Tuyết có tham gia không?!”
“Không.”
Thấy Văn Quốc Đống trả lời nhanh như vậy, sự nghi ngờ trong mắt Diệp Liệt Thanh gần như đông cứng lại.
“Mục tiêu của nó không phải là Văn Uyển, mà là nhà họ Lý... Họ Lý kia chặn đường, nó mới liên lạc với kẻ thù của nhà họ Lý... Bọn bắt cóc đã ngẫu hứng bắt cóc toàn bộ học sinh... Mục tiêu ban đầu chỉ có con trai nhà họ Lý.”
Mặc dù Văn Quốc Đống nói như vậy, trong lòng Diệp Liệt Thanh vẫn có khúc mắc.
Im lặng một lát mới nói: “Anh tin cô ta là được...”
Những lời này không thể nghi ngờ đã đâm vào tim Văn Quốc Đống.
Văn Quốc Đống lạnh lùng liếc nhìn anh, “Đó là vợ của em...”
“Em không có phước có được người vợ như vậy... Anh là người rõ nhất em và cô ta đã kết hôn như thế nào, nhiều nhất là nửa năm, em muốn ly hôn...”
Mí mắt Văn Quốc Đống giật mạnh, “A... Em có ý tưởng hay nhỉ...”
Nếu Văn Tuyết đồng ý, ông sẽ viết ngược tên mình.
Trong đêm hè, thỉnh thoảng có gió âm thổi qua từ đường, Văn Uyển bắt chéo chân ngồi trên hành lang bên ngoài từ đường.
“Đồ khốn! Thứ đàn ông chó má! Lâu vậy mà còn không đến xem mình!”
“Đói muốn chết!”
Vừa rồi chỉ lo cãi nhau, chưa ăn được mấy miếng, lúc này đói, bụng kêu ầm ĩ.
Nếu thành thật quỳ trong từ đường với cái bụng trống rỗng, sẽ bị một đám người đã chết mấy chục năm chế giễu.
“Không cho mình đi học xa! Còn muốn bỏ đói mình!!”
Văn Uyển nắm lá cây, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Diệp Liệt Thanh! Đồ khốn! Lão khốn! Đồ khốn chó má!”
“Đói chết luôn!”
“Tiểu Uyển……”
Thím Ba ở cửa thấp giọng gọi, Văn Uyển quay qua nhìn, thấy bà vẫy tay, “Lại đây…”
Nói xong, bà bưng tô mì từ bên ngoài vào.
Văn Uyển nhìn mặt bà, rưng rưng nước mắt, “Quả nhiên chỉ có mình thím Ba thương cháu…”
“Cháu đó! Làm sao thím dám… Dượng cháu nấu xong rồi bảo thím đưa tới đây…”
“Dượng? Sao dượng không tới!?” Văn Uyển hít mũi, định đi tới hành lang, bị thím Ba kéo ra.
“Ra đây ăn! Cháu còn dám ăn ở trước mặt tổ tiên!? Nếu bác Cả của cháu biết, cháu sẽ phải quỳ hai ba ngày nữa!”
Văn Uyển bĩu môi, ôm cái tô, hừ nhẹ: “Quỳ thì quỳ! Bọn họ đã chết rồi, không thể nhìn một đứa cháu đói chết ở chỗ này.”
“Cháu cứ há miệng là nói... Cháu cứng đầu với bà ta làm gì!? Mấy năm nay, chẳng lẽ cháu không biết bác Cả đối xử với bà ta như thế nào hay sao, cần gì đâm bác Cả của cháu vài câu cho vui?”
Người nhà họ Văn chưa bao giờ thoải mái coi Lâm Quyên là chị dâu Cả, nhưng bề ngoài vẫn luôn làm rất tốt, bởi vậy mới có thể duy trì sự hòa thuận giữa chị em dâu.
“Cháu thấy bác Cả rất thích bà ta... Lâu rồi mà không ly hôn, không phải là tình yêu đích thực thì là cái gì?”
Thím Ba cứng họng, nhìn Văn Uyển một lúc lâu, “Ăn mau đi, bác Cả không cho dượng tới gặp cháu, dượng cháu lén nấu mì rồi bảo thím đưa cho cháu... Con bé này, chỉ biết xát muối vào lòng người ta...”
Văn Uyển há to miệng ăn mì, mơ hồ nói: “Bác Cả không cho tới nên dượng không tới à? Ở đây có nhiều muỗi cắn chết cháu luôn... Dượng không thương cháu...”
Thím Ba thở dài, “Trong nhà này, Diệp Liệt Thanh và bác Cả không thương cháu thì thương ai!? Chẳng lẽ bọn họ thương Văn Lê? Trong số con cháu của nhà họ Văn, cháu có thấy hai người bọn họ lo lắng cho ai chưa?”
“À... Ai biết được... bác Cả nghĩ gì...”