Chương 103: Hoa Nguyên là ai!?
Nghe vậy, gương mặt vốn trắng bệch của Tần Chi lại trắng hơn, cô khóc nức nở: “Em, em không muốn thấy anh ta....”
Hoa Nguyên liếc nhìn cô, dừng lại một chút, “Chắc cảnh sát đã thông báo cho ba mẹ em.”
“Cảm ơn.”
Đây là lần đầu tiên trong đời Văn Uyển trải qua cảnh bắn nhau nên bị hoảng sợ, luôn rúc trong lòng Hoa Nguyên.
Cho dù sau đó Văn Quốc Đống và Diệp Liệt Thanh tới, cô cũng không cần ai.
Diệp Liệt Thanh muốn tiến lên nhưng bị Văn Quốc Đống và cả đám cản lại, đành gọi Văn Uyển: “Tiểu Uyển... Tôi đây... Tôi là dượng....”
Nhưng sau khi Văn Uyển nghe thấy giọng Diệp Liệt Thanh, cô càng ôm Hoa Nguyên chặt hơn, “Thầy... Huấn luyện viên... Em sợ... Nhiều người quá...”
Nghe vậy, Hoa Nguyên nhìn Văn Quốc Đống đối diện, Văn Quốc Đống kéo Diệp Liệt Thanh đi.
“Được rồi, nó vừa trải qua chuyện như vậy... Em để nó bình tĩnh trước....”
“Văn Uyển... Là tôi...”
Khi Diệp Liệt Thanh nhìn thấy hiện trường hỗn loạn, sự hoảng loạn và sợ hãi trong lòng không mãnh liệt như lúc này, là loại cảm giác hoảng hốt anh chưa từng trải qua.
Nỗi hoảng sợ sâu thẳm tận đáy lòng không biết từ đâu hiện ra, ngay cả khi nhìn thấy xác của Bạch Điềm Điềm trước đây cũng không cảm thấy khủng hoảng như hiện giờ.
Văn Uyển trước đây chỉ bám theo anh, gặp chuyện gì cũng rúc trong lòng anh làm nũng kêu sợ.
Bây giờ đang ở trong vòng tay một người đàn ông xa lạ khác, để đối phương ôm cô, thậm chí còn chui vào lòng người đàn ông kia, không thèm nhìn anh.
“Văn Uyển!!!”
Ngay cả Hoa Nguyên cũng nghe thấy sự khác thường trong giọng nói hoảng loạn của Diệp Liệt Thanh, anh nhìn người đàn ông thật sâu, sau đó ôm Văn Uyển nhanh chóng rời đi.
Hoa Nguyên ôm Văn Uyển vào lều được dựng sẵn, muốn đặt cô lên giường nhưng Văn Uyển nhất quyết không chịu buông ra.
Rơi vào đường cùng, Hoa Nguyên đành phải ngồi trên giường ôm Văn Uyển ngủ.
Địa hình của Sư Tử Sơn phức tạp, những con tin được giải cứu đều có cảm xúc không ổn định, tạm thời toàn bộ được đưa vào lều của doanh trại, người của học viện quân sự đang giải thích tình hình cho cảnh sát.
Bạch Ý lẻn vào lều của Hoa Nguyên và Văn Uyển nhân dịp không có ai chú ý.
Bốn mắt nhìn nhau, thật lâu không người nào lên tiếng trước.
Bạch Ý nhìn Văn Uyển đang ngủ ngon trong lòng Hoa Nguyên, cúi đầu nhẹ nhàng gọi, “Anh....”
Nghe vậy, Hoa Nguyên mới nhìn "em trai" nhỏ hơn mình không bao nhiêu, tuy nói là hận "em trai" này, nhưng đối phương cũng là một "kẻ đáng thương".
Bọn họ đều là những "đứa con" bị người kia bỏ rơi.
“Có chuyện gì?”
Mặc dù Hoa Nguyên không ghét đối phương, nhưng cũng không có nhiều tình cảm, “Cảnh sát đã thông báo cho gia đình em, bọn họ sẽ tới đón em.”
Chàng trai lắc đầu, “Không đâu....”
“.......” Hoa Nguyên nhìn cậu ta thật sâu, rồi quay đi, “Sau này.....”
Nói được nửa chừng chợt dừng lại, sau khi im lặng một lúc lâu mới nói: “Chú ý đến bản thân mình.”
Người kia có nhiều kẻ thù, nếu làm gì được ông ta thì sẽ không theo dõi và nhắm vào quả hồng mềm như Bạch Ý.
“Cảm ơn... anh...”
Bạch Ý nhìn chằm chằm ngón chân, “Mẹ em muốn gặp anh...”
“Không được.”
Hoa Nguyên nói xong, thấy Văn Uyển nhíu mày bất mãn trong lòng mình, sắc mặt lạnh lùng, “Em đi đi, sau này đừng tới nữa.”
“Em… Dạ… Được…”
Bạch Ý cúi đầu ra khỏi lều, Hoa Nguyên nhìn bóng lưng kia, một tia không đành lòng trong mắt nhanh chóng biến mất.
Diệp Liệt Thanh ở bên ngoài lạnh mặt, trầm giọng hỏi: “Vì sao không đợi chúng tôi đến đây mà hành động trước!?”
Mặc dù Văn Uyển là con cháu nhà họ Văn, trưởng thành sớm so với bạn bè cùng lứa, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua chuyện bị bắt cóc bằng súng như thế này.
Hiện trường hỗn loạn, người của học viện quân sự lại nổ súng trước mặt bọn trẻ… Tình huống này sẽ để lại tâm lý ám ảnh suốt đời.
“Người của chúng tôi tìm trong núi suốt đêm, rạng sáng mới tìm được vị trí của bọn bắt cóc, cũng đã quan sát cả buổi sáng, lúc ấy là thời điểm tốt nhất để ra tay.”
“Bọn bắt cóc chậm chạp không liên lạc với cảnh sát, lại đơn độc đưa hai đứa trẻ ra ngoài… Chúng tôi sợ nếu chậm trễ nữa, bọn bắt cóc sẽ gây bất lợi cho hai đứa trẻ, đành phải hành động kịp thời…”
“Một trong những kẻ bắt cóc rất cảnh giác, nếu cô bé kia không phản ứng mau… cho chúng tôi thêm thời gian, thì sẽ không…”
Bọn họ vốn lục soát trong núi suốt đêm, lại âm thầm ẩn núp thật lâu, tất cả đều là học sinh chưa trải qua thực chiến, tuy rằng năng lực không thành vấn đề, nhưng phải đối mặt với đám cướp có súng không rõ thân phận và hơn hai mươi mạng người, loại áp lực tinh thần cường độ cao này không phải là điều mà cảnh sát hình sự giàu kinh nghiệm có thể làm được.
Diệp Liệt Thanh hiểu điều này nên càng thêm hoảng sợ.
“Được rồi… Liệt Thanh… Lần này nhờ có sự lãnh đạo của học viện quân sự…”
“Đâu có… Đâu có… Hoạt động lần này mang lại khóa thực chiến cho mấy cậu nhóc đó.”
“Đúng rồi, trở về bảo bọn họ tóm tắt đi, ngày thường luyện tập thì ngay cả ông trời cũng không sợ… Lần này xem thử bọn họ còn có khả năng đó không…”
“Đừng nói vậy, lần này Hoa Nguyên biểu hiện không tồi.”
Nghe vậy, Văn Quốc Đống nhìn Diệp Liệt Thanh gật đầu, “Tuổi trẻ tài cao… Là một hạt giống tốt.”
Diệp Liệt Thanh nhíu mày, nhưng vẫn im lặng sau khi nghe Văn Quốc Đống nói xong.
Văn Uyển vừa mở mắt đã nhìn thấy một gương mặt còn chưa rửa sạch vết mực, mới vừa cử động thân thể, Hoa Nguyên không mở mắt, chỉ ôm chặt cô.
“Huấn luyện viên…”
Nghe vậy, Hoa Nguyên mới mở mắt, “Hả?”
Trong giọng nói khàn khàn của người đàn ông ẩn chứa sự mệt mỏi, đôi mắt Văn Uyển ửng đỏ, “Tê tay rồi phải không… Anh thả em xuống đi… Anh ngủ một lát đi…”
“Tôi không sao…” Hoa Nguyên giơ tay lau nước mắt nơi khóe mắt Văn Uyển, nói bằng giọng khàn khàn: “Đừng sợ… Tôi nghe bác Cả em nói em từ nhỏ đến lớn chưa từng khóc…”
Văn Uyển bĩu môi lau nước mũi nước mắt lên người Hoa Nguyên, “Em không sợ…”
“Ừm, em không sợ.” Hoa Nguyên ngẫm nghĩ mới bổ sung: “Dượng em ở bên ngoài muốn gặp em…”
Văn Uyển đột nhiên gối đầu lên đùi Hoa Nguyên, sắc mặt tối sầm, “Em không muốn gặp dượng.”
Tuy Hoa Nguyên nghi ngờ nhưng không hỏi thêm chuyện gì đã xảy ra giữa hai người, ngược lại nói: “Được rồi… Vậy không gặp.”
Văn Uyển cũng không hiểu, trong thời gian bị bắt cóc, người cô nghĩ đến nhiều nhất là Diệp Liệt Thanh, nhưng khi cô đang cực kỳ sợ hãi và tuyệt vọng, người cô mở mắt nhìn thấy là Hoa Nguyên…
Kể từ lúc đó… có rất nhiều thứ đã thay đổi trong lòng, bao gồm sự gắn bó và tin tưởng trước đây của cô đối với Diệp Liệt Thanh… rất nhiều, rất nhiều thứ…
Mãi đến khi Liễu Nhứ nhận được tin tức, vội vàng chạy tới, Văn Uyển vẫn ở cùng Hoa Nguyên.
Văn Uyển thậm chí không gặp Văn Quốc Đống, chỉ tin tưởng một mình Hoa Nguyên.
Trên đường về, có thể thấy rõ tâm trạng cáu kỉnh của Diệp Liệt Thanh, “Hoa Nguyên là ai?”
Văn Uyển chưa bao giờ khác thường như hôm nay, chưa từng có.
Nghe vậy, Văn Quốc Đống ngước mắt liếc nhìn Diệp Liệt Thanh, “Người tốt.”