KHAO KHÁT
Chương 53  

Chương 53: Trì hoãn ông đây chịch em à!?

Gân xanh trên trán Diệp Liệt Thanh giật kịch liệt, “Dự báo thời tiết nói tối nay có mưa, đến lúc đó tôi sẽ đưa mẹ cháu tới…”


“Ồ...” Văn Uyển nhìn Diệp Liệt Thanh cười, chân mày cong cong giống như con hồ ly nhỏ, kéo chàng trai vẫy tay với Diệp Liệt Thanh, “Tối nay nói sau, chúng cháu đi trước nhé…”


“Tạm, biệt, dượng...”


“......”


Văn Uyển kéo người ta bỏ chạy mà không thèm quay đầu lại.


Diệp Liệt Thanh đứng tại chỗ nhìn bóng lưng hai người, nghiến răng nghiến lợi, “A... Con bé chết tiệt.”


“Anh yên tâm, Tiểu Uyển và Vân Tiêu chỉ là bạn cùng lớp bình thường thôi, không phải như anh nghĩ đâu.”


Nghe vậy, lúc này Diệp Liệt Thanh mới nhìn người đàn ông lần nữa, “Anh là...”


Chưa kịp dứt lời, người đàn ông đã đẩy kính, nói trước, “Tôi là cậu của nó, chị tôi và anh rể đột ngột qua đời, nó luôn gọi tôi là ba...”


“Thảo nào...”


Diệp Liệt Thanh nhìn người đàn ông vài lần, gần như hiểu được ý đồ của Văn Uyển.


Nghĩ vậy, sắc mặt Diệp Liệt Thanh tối sầm, “Vậy tối gặp.”


“Hở?” Người đàn ông rõ ràng sửng sốt một lúc mới trả lời, “À... Được, được...”


*


Văn Uyển chưa tới lớp học, di động trong túi đã rung vài lần.


【Con bé chết tiệt vô tâm kia!】


【Ông đây cực khổ đưa em đi học, em thì giỏi nhỉ, không nói câu nào đã chạy trốn với bạn trai nhỏ!】


【Đồ vô tâm!】


【Tối nay em chờ đó cho ông đây! Xem thử ông đây xử em như thế nào!】


Diệp Liệt Thanh hầm hừ oanh tạc vài tin nhắn ở trên xe, nhưng mà một hồi lâu vẫn không thấy Văn Uyển có chút động tĩnh nào.


Sau khi đọc tin nhắn của Diệp Liệt Thanh, Văn Uyển chụp hình sợi dây thủ công màu đỏ mà Lục Vân Tiêu tặng cho cô, gửi trong nhóm bạn bè.


【Bạn trai tự thắt sợi dây màu đỏ, hì hì hì... Thích!】


Diệp Liệt Thanh đợi thật lâu, Văn Uyển cũng không trả lời, tuy nhiên lại thấy bài đăng mới của Văn Uyển, cười giận dữ, “Con bé chết tiệt! Cánh cứng rồi phải không!”


Tự tay thắt dây màu đỏ!? Đồ trẻ con, thứ vặt vãnh này mà cũng tặng được!


Văn Uyển mới vừa gửi trong vòng bạn bè xong, Lục Vân Tiêu nhích tới, nhìn màn hình di động của Văn Uyển thật lâu, “Tiểu, Tiểu Uyển, sao tớ không thấy bài đăng của cậu trong vòng bạn bè?”


“......”


Văn Uyển cất di động, sắc mặt không thay đổi , “Có gì coi đâu!? Lo học đi!”


“Ờ...” Lục Vân Tiêu rầu rĩ cúi đầu, sau khi do dự một lúc mới thận trọng hỏi, “Tiểu, Tiểu Uyển, có phải, dượng không, không thích tớ hay không?”


Văn Uyển nhìn qua, “Cậu muốn dượng thích cậu làm gì!?”


“Hở? Tớ... Tớ...”


Lục Vân Tiêu càng lo lắng thì càng khó nói, thấy vậy, Văn Uyển xoa đầu chàng trai, “Được rồi, người khác có thích hay không thì liên quan gì đến cậu, hơn nữa cậu không lấy dượng tớ, cậu muốn dượng thích cậu làm gì?”


“Nhưng mà... Chúng ta...”


“Được rồi, đừng nhưng mà gì cả! Cho dù sau này chúng ta là người một nhà, đó cũng là dượng tớ, không phải là dượng của cậu... Ngoan... Không cần phải để ý tới dượng ấy!”


“Ờ...”


Văn Uyển vui vẻ cả ngày, sau khi tan học, cô đeo sợi dây đỏ mà Lục Vân Tiêu tặng.


*


Trong phòng riêng ở nhà hàng.


Liễu Nhứ đã đến sớm, cậu của Văn Uyển cũng tới, cậu của Lục Vân Tiêu và bà con khác cũng có mặt.


Văn Uyển liếc nhìn những người trong phòng, không thấy Diệp Liệt Thanh, cô khẽ hừ rồi ngồi xuống bên cạnh Liễu Nhứ.


Người nhà họ Lục vừa thấy Văn Uyển và Lục Vân Tiêu đi vào, ánh mắt tập trung vào Văn Uyển, cười nói: “Đây là Tiểu Uyển phải không...”


Văn Uyển gật đầu, “Chào chú ạ...”


“Vân Tiêu thường nhắc tới cháu ở nhà, nói rằng cháu...”


Lục Vân Tiêu đỏ mặt, túm người đó không cho người ta nói: “Chú... Chú đừng... đừng nói!”


“Được rồi, chú không nói, không nói, ăn cơm, ăn cơm nào...”


Trong phòng riêng vô cùng nhộn nhịp, Văn Uyển và Lục Vân Tiêu càng cố ý chuyển đề tài qua mẹ và Lục Thịnh, những người có  mặt đều già dặn kinh nghiệm, làm sao không nhìn ra ý đồ của hai đứa nhỏ.


Trong khoảng thời gian đó, di động trên bàn rung vài lần, nhưng Văn Uyển không để ý.


Liễu Nhứ liếc nhìn di động của Văn Uyển, nhàn nhạt nói: “Dượng con đã phổ cập giáo dục với mẹ cả buổi chiều về sự nguy hiểm của việc yêu sớm.”


Văn Uyển nhướng mày, thản nhiên “Ồ”.


“Mẹ thấy dượng nói không sai, yêu sớm quả thật không tốt, con và Vân Tiêu...”


Liễu Nhứ chưa kịp nói xong, di động của Văn Uyển đã vang lên.


Tiếng chuông phẫn nộ và đáng sợ của Văn Uyển khiến mọi người giật mình, cô che di động rồi đi ra ngoài, “Cháu đi ra ngoài nghe điện thoại, cậu và chú cứ ăn trước, ăn trước đi...”


Lục Vân Tiêu nghe Liễu Nhứ nói vậy, khuôn mặt đỏ ửng.


“Mẹ, mẹ... Cháu... Bọn cháu... Không có...”


Liễu Nhứ mỉm cười dịu dàng, “Dì biết Vân Tiêu và Tiểu Uyển là bạn tốt với nhau.”


*


Văn Uyển mới vừa ra khỏi cửa đã bị kéo vào phòng riêng bên cạnh, chưa kịp phản ứng thì áo đã bị người ta vén lên.


“Dượng... Dượng đừng... A...”


Lời còn chưa dứt, mặt Diệp Liệt Thanh đen thui, cắn mạnh lên cổ cô, “Con bé chết tiệt! Làm lơ ông đây để tới gặp người nhà của bạn trai!?”


“Diệp Liệt Thanh!! Đau muốn chết!!”


“Nên đau chết con bé khốn kiếp như em đi!”


Diệp Liệt Thanh vừa mắng vừa cởi đồng phục của Văn Uyển, Văn Uyển đạp lên chân Diệp Liệt Thanh, “Ông già lưu manh! Mẹ và cậu em còn ở bên cạnh!!!”


“Trì hoãn ông đây chịch em à!?”


Chương 53  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin