KHAO KHÁT
Chương 90  

Chương 90: Trừ phi huấn luyện viên bế em



Sắc mặt Triệu Vũ thay đổi, cười gượng hai tiếng, “Ầy, cậu gấp cái gì! Hiếm khi tớ và Tiểu Uyển trò chuyện hợp ý thật vui. Hôm nay muộn rồi, tớ ở đây ngủ một đêm, ngày mai tớ nhờ người đưa thịt bò tươi tới, trưa mai chúng ta tiếp tục nướng thịt.”


Nghe vậy, Văn Uyển sờ cái bụng tròn vo của mình, lập tức cách xa anh ta vài mét, “Ai có thể ăn thịt mỗi ngày, ngán chết đi được.”


“Tôi thấy em rất thích ăn mà....”


“Thích ăn cũng không thể ăn mỗi ngày, anh muốn vỗ béo tôi à!?”


Văn Uyển bất mãn liếc anh ta, cười tủm tỉm với Hoa Nguyên: “Hơn nữa, ngày mai bọn tôi phải ra ngoài, không có thời gian tiếp đãi anh.”


“Này, hai người nói gì kỳ vậy, đi ra ngoài chơi đương nhiên càng đông người thì càng náo nhiệt hơn!”


Nhiều năm qua, Văn Uyển chưa từng gặp ai mặt dày như vậy, đúng là không có ánh mắt gì cả.


Đơn giản đây không phải là nhà mình, cô chỉ có thể nhún vai tỏ vẻ không thành vấn đề.


Hoa Nguyên từ nhỏ đến lớn luôn phớt lờ chiêu lì lợm này của Triệu Vũ, thấy người ta mặt dày đòi ở lại, ngoại trừ sắc mặt lạnh lùng một chút, cũng không đuổi anh ta rời đi.


Đêm rất dài, Văn Uyển là cú đêm điển hình, chưa đến nửa đêm thì chưa đi ngủ.


Hoa Nguyên đã quen với việc tự kỷ luật trong học viện quân sự, hơn nữa đêm hôm trước thức khuya cùng Văn Uyển, sáng sớm lại đến thành phố Lâm để đón Văn Uyển, nguyên cả ngày cơ bản không hề nghỉ ngơi.


Văn Uyển thấy Hoa Nguyên có vẻ mệt mỏi, không khỏi thúc giục anh đi nghỉ.


“Huấn luyện viên, anh mau đi ngủ đi, em thấy dưới mắt anh sắp có quầng thâm rồi kìa.”


Triệu Vũ đang chơi cờ với Văn Uyển, thấy thế không khỏi trêu chọc: “Anh Hoa Nguyên của em làm việc và nghỉ ngơi cứng nhắc và đều đặn, không tràn đầy sức lực giống người trẻ tuổi chúng ta.”


Hoa Nguyên dụi mắt, “Không sao, anh nhìn hai người là được.”


Triệu Vũ nghe vậy mới phản ứng, “À, hoá ra cậu không đi ngủ là vì không yên tâm về tớ à!?”


“Sao nào? Lo lắng tớ bắt cóc cô bé của cậu phải không? Yên tâm! Tớ đây không cầm thú như cậu …”


Hoa Nguyên ngáp một cái, lạnh lùng nhìn Triệu Vũ, “Cậu đương nhiên không phải cầm thú, cậu còn không bằng cầm thú. Cậu tưởng tớ không biết cô bé mà cậu nuôi bên ngoài năm nay bao nhiêu tuổi hay sao?”


Văn Uyển nghe vậy, lập tức dỏng tai nghe.


Sắc mặt Triệu Vũ tái nhợt, mạnh miệng nói: “Đừng nói lung tung trước mặt trẻ con.”


Hoa Nguyên cười lạnh, “Cậu cũng biết cô ấy là ‘trẻ con’ à."


Văn Uyển đợi thật lâu mà không thấy Hoa Nguyên nói gì thêm, tò mò nhích đến gần Hoa Nguyên, hỏi: “Bao nhiêu tuổi vậy?”


Hoa Nguyên nhéo gương mặt tròn trịa của Văn Uyển, “Một cô bé như em cảm thấy hứng thú đối với chuyện này à?”


“Á, đừng nhéo, coi chừng tròn nữa....”


Văn Uyển hất tay Hoa Nguyên ra, nhìn Triệu Vũ nói: “Chẳng lẽ đối phương còn nhỏ hơn em? Chậc.... Chú này, chú đang phạm pháp đó nhé....”


Người này trông bề ngoài như chính nhân quân tử, nhưng thực tế là một con thú đội lốt người.


Hừm…… Nghĩ như vậy, hình như Diệp Liệt Thanh cũng không khá hơn là bao, tuy rằng cô chủ động....


Triệu Vũ thấy hai người này kẻ xướng người hoạ, nụ cười trên mặt phai nhạt một chút, “Tết nhất mà hai người thiệt là, không muốn tôi vui vẻ.”


Văn Uyển ghét bỏ liếc ngón áp út trên bàn tay trái của anh ta, “Đàn ông ấy mà, cặn bã một chút thì gọi là phong lưu, nhưng nếu quá cặn bã, thì.... Ừm.....”


Nghe vậy, người đàn ông mỉm cười lắc đầu, “Quả nhiên, người phụ nữ này.... dù bao nhiêu tuổi cũng rất tinh tế....”


Rõ ràng anh ta đã không đeo nhẫn, vậy mà vẫn bị người ta chú ý.


“Hừ…” Thấy thế, Văn Uyển thấp giọng mắng: “Đồ cặn bã!”


Thảo nào quen thuộc với kịch bản dỗ dành con gái, hóa ra là do thực hành thường xuyên.


Sau khi bị Hoa Nguyên cắt ngang, hai người không thể tiếp tục chơi cờ nữa.


Từ khi mua ngôi nhà này, không có người ở nhiều, trong phòng không có máy sưởi hay điều hòa.


Hoa Nguyên trải giường cho Văn Uyển, đặt hai túi chườm nóng vào chăn của Văn Uyển, nhét cô vô chăn, “Ngủ sớm đi, chút nữa tôi ngắt kết nối mạng, không được lén chơi game.”


“……” Văn Uyển im lặng, “Huấn luyện viên, em thấy anh và dượng em nhất định có thể trở thành bạn thân.”


Cả hai đều có tiềm năng làm mẹ.


Hoa Nguyên nghĩ đến người đàn ông có khí thế bá đạo mà anh nhìn thấy hôm ấy, lông mày khẽ giật, “E rằng không được đâu, với tuổi tác của dượng, tôi sợ là có sự khác biệt…”


Nghe vậy, Văn Uyển ngập ngừng gật đầu, “Cũng đúng, dượng là ông già 40 tuổi.”


“Ngủ đi.”


Văn Uyển cuộn tròn trong chăn, “Ngủ ngon, huấn luyện viên.”


Hoa Nguyên tắt đèn khi đi ra khỏi phòng, “Ngủ ngon.”


Ra ngoài, Triệu Vũ không mặc áo khoác, lười biếng dựa vào ban công hút thuốc. Thấy Hoa Nguyên bước ra, anh ta cười không thành thật, “Cậu thật sự thích đứa trẻ kia nhỉ... Vì để cô ấy thành thật đi ngủ, cậu dốc hết sức để đâm một nhát vào tim tớ.”


Hoa Nguyên không có khuynh hướng thích bị ngược đãi, buổi tối mùa đông âm mười độ C mà ở ngoài ban công hứng gió lạnh, anh xoay người đi vào phòng tắm.


Trước khi rời đi, anh không quên giễu cợt: “Nếu thật sự thích cô gái kia thì tránh xa người ta, một người đàn ông đã có vợ diễn trò thâm tình ở đây cũng vô ích.”


Triệu Vũ nghe vậy, rít một hơi thuốc thật dài, “Cậu đó… chưa yêu đương bao giờ, từ nhỏ đã giống như người tu tiên, làm sao hiểu được nỗi khổ của người phàm bọn tớ…”


“A…” Hoa Nguyên cười lạnh, đưa ra một đề nghị đặc biệt chân thành, “Nếu cảm thấy là tình yêu thực sự thì rời khỏi nhà rồi ly hôn đi, đợi cô ấy trưởng thành rồi cầu hôn cưới cô ấy, nếu chỉ tìm cảm giác mới mẻ để chơi thì cút khỏi chỗ này đi.”


“......” Triệu Vũ nghe vậy, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một hồi.


Sau một lúc lâu, mới nghe anh ta nói: “Vậy bây giờ cậu định chờ cô bé này trưởng thành à?”


Nghe vậy, Hoa Nguyên dừng lại, “Tớ không bẩn thỉu như cậu.”


Người đàn ông hút thuốc bên ngoài nghe câu trả lời như vậy, anh ta cũng chế nhạo: “Cậu nói lời này là đang lừa bản thân.”


Hoa Nguyên không để ý tới người đàn ông bên ngoài, đi vào phòng tắm để tắm.


Khi anh tắm xong, không có ai trong phòng khách.


Di động trên bàn trà nhấp nháy.


【Mùng một tháng giêng, đầu năm mới, vạn vật thay đổi, không rảnh ở cùng cậu, đương nhiên cần dành thời gian cho Chi Chi của tớ… làm ấm giường cho cô ấy.】


Hoa Nguyên đọc tin nhắn xong, trực tiếp ném điện thoại di động.


“Con chó không thể thay đổi thói quen ăn phân.”


Sáng sớm hôm sau, Văn Uyển bị Hoa Nguyên đánh thức. Hoa Nguyên đã ăn mặc chỉnh tề đứng ở đầu giường Văn Uyển, “Dậy nào… Ăn sáng xong rồi chạy bộ trong khu dân cư để ấm người.”


“Em không muốn…”


Cô gái trên giường trùm chăn lên đầu, lẩm bẩm: “Hôm nay có chết cũng không ra khỏi chăn…”


Nghe vậy, Hoa Nguyên nhướng mày, “Không đi dạo phố? Không xem phim? Không đi xem triển lãm nghệ thuật nữa?”


“Không đi!”


Văn Uyển không biết tại sao có một nơi lạnh thế này, co rúm trong chăn, căn bản không muốn động đậy.


“Không ăn sáng luôn?”


Văn Uyển nghiến răng, từ trong chăn lộ ra đôi mắt, “Trừ phi huấn luyện viên bế em…”


Chương 90  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin