KHAO KHÁT
Chương 59  

Chương 59: Dượng… Chúng ta như vậy có tính là…

Văn Duyệt bất đắc dĩ kêu lên, “Tiểu Uyển……”


“Em nói sai à?! Có người đàn ông bình thường nào chịu đựng được suốt ngày ngủ với bà điên... Không thấy bây giờ dượng và cô út đã ngủ riêng hay sao...”


“.....”


Văn Duyệt nhìn Văn Uyển nói chuyện phòng the của Diệp Liệt Thanh ngay trước mặt anh với ánh mắt phức tạp, càng cúi đầu thấp hơn.


Văn Uyển lợi dụng lúc người ta không chú ý, quay đầu hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Liệt Thanh, đôi môi đỏ khẽ mấp máy.


Sau khi thấy rõ những lời trên môi Văn Uyển, Diệp Liệt Thanh ngẩng đầu nhìn trời.


Ừm…… Vẫn là bầu trời đó, chẳng qua lạ một chút thôi.


*


Có sự trao đổi điều kiện của Diệp Liệt Thanh, Văn Uyển miễn cưỡng hòa vào đám đông.


“Tiểu Uyển, bác gái đang nhìn cháu……”


“Nhìn thì nhìn đi…… Có nhìn thì cháu cũng trẻ hơn bà ấy, có người thương cháu…… Bà già đó……”


“…………”


Mãi cho đến khi buổi lễ sắp bắt đầu, Văn Uyển mới thấy Diệp Liệt Thanh và Văn Quốc Đống tới muộn.


Văn Quốc Đống đứng ở ngay hàng đầu, trực tiếp đứng phía trước vị trí "bà chủ nhà họ Văn" của Lâm Quyên.


Văn Tuyết theo sát đứng bên tay phải Văn Quốc Đống, hành động này cũng không thu hút bao nhiêu ánh mắt của những người có mặt.


Ở trong mắt người nhà họ Văn, "sự thờ ơ" của Văn Quốc Đống đối với Lâm Quyên luôn thể hiện rõ ràng từ trước đến nay. Bao năm qua, vị trí đứng cúng của Lâm Quyên đều cách Văn Quốc Đống một khoảng cách.


Thậm chí Văn Tuyết là con gái "đã lấy chồng", hiện giờ lại có thể đứng ở vị trí lẽ ra là của "Văn phu nhân".


Đối với hành động của Văn Quốc Đống, những người trong gia tộc họ Văn đã quen từ lâu.


Tuy nhiên……


Diệp Liệt Thanh trước đây luôn ở bên cạnh Văn Tuyết trong những lần cúng kính, lúc này đi ra phía sau hai người một cách khác thường.


Văn Tuyết nhìn cử chỉ khác thường của Diệp Liệt Thanh với khuôn mặt xanh mét, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng quát, “Diệp Liệt Thanh… Anh đang làm gì vậy!?”


Diệp Liệt Thanh làm ngơ trước những lời nói của Văn Tuyết, đi thẳng đến chỗ Văn Uyển và đám cháu.


Văn Uyển nén cười, hài lòng nhìn người đàn ông trước mặt.


“Hừ!”


Liễu Nhứ ở bên cạnh thấy cảnh này, không nhịn được nói móc Văn Tuyết: “Xem ra là đã thông suốt……”


Nghe vậy, Văn Tuyết nghiến răng, trong tình huống hiện tại, cho dù có tức giận đến đâu cũng không dám trút ra tại đây.


Nhiều người đang nhìn, vì lòng kiêu ngạo, ả ta không thể đi theo Diệp Liệt Thanh đứng phía sau, đành kìm nén cơn giận và ráng chịu đựng.


Các gia tộc truyền thống đặc biệt chú ý đến vị trí xếp hạng, người thân trực hệ sẽ ở đằng trước, phụ nữ và con cái sẽ ở tương ứng phía sau.


Kiểu xếp hạng này cũng đại diện cho địa vị……


Văn Quốc Đống từ đầu tới cuối không thèm liếc nhìn trò hề phía sau, Lâm Quyên làm chị dâu nên muốn nói, nhưng vừa nhìn Văn Tuyết đã nuốt lời xuống.


Văn Uyển núp phía sau Diệp Liệt Thanh, nhìn thấy sắc mặt của Văn Tuyết thay đổi một cách đặc sắc, tâm trạng cô đặc biệt dễ chịu, bàn tay gầy gò lặng lẽ móc thắt lưng phía sau Diệp Liệt Thanh.


Lưng Diệp Liệt Thanh thẳng tắp, anh nhìn xung quanh, nhân dịp không có ai chú ý, anh ấn bàn tay Văn Uyển.


Văn Uyển cong môi, theo động tác của Diệp Liệt Thanh, cô chậm rãi nắm tay Diệp Liệt Thanh.


Lông mày Diệp Liệt Thanh khẽ giật, đồng thời nắm chặt tay Văn Uyển.


Trong từ đường ồn ào, Văn Uyển cúi đầu nhìn hai bàn tay đan vào nhau của cô và Diệp Liệt Thanh, thấp giọng nói: “Dượng…… Chúng ta như vậy có tính là……”


“Câm miệng……”


Văn Uyển chưa kịp nói xong, Diệp Liệt Thanh đã quát lớn, khiến Liễu Nhứ không khỏi nhìn qua.


Thấy vậy, Văn Uyển mượn sự che đậy của áo, công khai nhéo mu bàn tay Diệp Liệt Thanh ở ngay trước mặt mẹ mình.


Diệp Liệt Thanh ngừng thở một chút, dưới cái nhìn chăm chú của Liễu Nhứ, sắc mặt anh hơi mất tự nhiên.


Liễu Nhứ nhìn thấy khoảng cách giữa Văn Uyển và Diệp Liệt Thanh, cau mày, “Đây là từ đường! Thành thật đi!”


“Dạ……”


Văn Uyển liếc vị trí phía trước, trong lòng cười lạnh, nếu không phải là từ đường, cô sẽ không làm như vậy.


Trong suốt buổi lễ, Văn Uyển không hề buông tay Diệp Liệt Thanh.


Văn Duyệt nhìn thẳng phía trước từ đầu tới cuối, không hề cúi đầu giây phút nào.


*


Mãi cho đến tối, tiệc trung thu của nhà họ Văn chưa bắt đầu, Văn Uyển đã thấy Văn Lê như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhìn về phía phòng làm việc.


Lâm Quyên thấy Văn Lê đang bồn chồn nên cũng không thể ngồi yên, “A Lê, có phải con tìm ba con có việc gì không?!”


Chương 59  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin