KHAO KHÁT
Chương 101  

Chương 101: Văn Uyển!! Em mẹ nó dám!!


Đôi mắt Diệp Liệt Thanh lập tức đỏ bừng vì tức giận, “Văn Uyển!! Em mẹ nó dám!!”


“Tại sao em không dám? Vì sao em không dám!”


Văn Uyển hất tay Diệp Liệt Thanh ra, lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Diệp Liệt Thanh, “Chỉ có dượng chạm vào loại phụ nữ bẩn thỉu như vậy!? Diệp Liệt Thanh! Bây giờ em thấy dượng bẩn lắm!”


Nói xong những lời này, Văn Uyển xách túi rời đi, để lại bóng lưng quả quyết cho Diệp Liệt Thanh.


Tần Chi thấy Văn Uyển nổi giận đùng đùng xuống xe, không khỏi bước tới hỏi: “Tiểu Uyển... đã xảy ra chuyện gì?”


Văn Uyển cố gắng xem nhẹ ánh mắt vừa rồi của Diệp Liệt Thanh khi cô xuống xe, không quay đầu lại nói: “Tớ không sao, đi thôi...”


“À...” Tần Chi đưa điện thoại cho Văn Uyển, “Huấn luyện viên Hoa vừa gửi tin nhắn, nói rằng bọn họ gần đây phải huấn luyện ba tháng, có lẽ không cách nào gặp cậu trong kỳ nghỉ hè này...”


Mỗi lần Văn Uyển nhìn thấy dượng đều sẽ đổi di động với cô, đương nhiên Tần Chi cũng biết chuyện của Văn Uyển và Hoa Nguyên.


Văn Uyển giật di động trong tay Tần Chi, trực tiếp ném điện thoại di động xuống đất thật mạnh, “Không rảnh thì không rảnh! Anh ta không rảnh, tớ cũng không rảnh!”


Cô còn trẻ, ngoại hình cũng không xấu, muốn chàng trai nào chẳng được!?


Cần gì phải treo cổ trên hai thân cây cong queo!


“Đi thôi.... Tớ nghe nói có không ít chàng trai trẻ tham gia trại hè lần này....”


“A...” Tần Chi sửng sốt, “Tiểu Uyển, cậu.....”


“A cái gì!? Ngoài những lời đường mật vô nghĩa, mấy ông già có lời nào thật lòng? Tại sao các cô gái trẻ trung mơn mởn không thể ngắm các chàng trai trẻ!?”


Văn Uyển lướt mắt qua đội ngũ trong trại hè, cao thấp mập ốm, cần gì có nấy, nhưng gương mặt không đẹp, có lẽ do chưa nảy nở.


Sau khi thấy nhiều đàn ông trung niên trưởng thành và chững chạc, giờ nhìn những cây mầm non nớt này.... cảm thấy không thể nào nuốt được.


Diệp Liệt Thanh ở trong xe chứng kiến cảnh Văn Uyển đập di động, chống lại sự thôi thúc xuống xe và đuổi theo Văn Uyển, nhìn cô đi xa, anh xoa huyệt thái dương đau đớn.


“Văn Tuyết mẹ nó là một tai họa!”


Nhưng hiện giờ anh không thể ly hôn! Vào thời điểm quan trọng này, nếu ly hôn, Văn Tuyết gây chuyện thì mọi nỗ lực sẽ phí công.


Vào giữa mùa hè tháng bảy, không thể chịu nổi cái nóng trong thành phố.


Xe buýt trại hè khởi hành vào buổi trưa, sau khi lái ra khỏi thành phố, rẽ trái rẽ phải vào con đường trải sỏi ở quê.


Hiện giờ là mùa hoa hướng dương nở rộ, vùng đất nông nghiệp gần đó tràn đầy hoa hướng dương vàng rực rỡ.


Sau một chặng đường dài, nhiều học sinh trong xe đã ngủ thiếp đi khi xe xóc nảy trên con đường sỏi đá.


Văn Uyển nhìn tuyến đường xe chạy, không khỏi nhíu mày, Tần Chi bên cạnh cũng sắp ngủ.


“Chi Tử, địa điểm vẽ phác thảo của trại hè ở đâu?”


“Nông trường Viễn Sơn.... Có chuyện gì vậy?”


“Nông trường Viễn Sơn?”


"Ừ, nghe nói là nông trường sinh thái mới mở, chúng ta là nhóm học sinh đầu tiên tới đó vẽ.”


Tần Chi chưa nói xong đã ngủ.


Văn Uyển nhìn khung cảnh càng ngày càng hẻo lánh, lập tức đứng dậy, đi về phía giáo viên hướng dẫn, “Cô... Em muốn đi vệ sinh...”


Giáo viên dẫn đầu thấy Văn Uyển đi tới, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, “Hả? Em ráng một chút, chúng ta sắp đến trại rồi.”


Lúc này, Văn Uyển mới thấy rõ hai mươi mấy học sinh trong xe đều ngủ say...


Cả xe, ngoại trừ cô và tài xế lái xe, cùng với cô giáo dẫn đầu này, không có ai tỉnh táo.


Từ lúc xe khởi hành cho đến bây giờ chưa tới ba tiếng đồng hồ... dù mệt và buồn ngủ đến đâu thì không thể nào toàn bộ người trên xe đều ngủ.


Nghĩ đến lúc vừa lên xe, người dẫn đầu đã thu di động để giữ bí mật của trại.


Văn Uyển ớn lạnh trong lòng, nhìn những chai nước chưa uống xong trước mặt mỗi người, giơ tay che đầu, nhẹ giọng nói: “Cô, vừa rồi em khát quá nên uống hết nước rồi... Bởi vậy... giờ vừa buồn ngủ vừa mắc tiểu....”


Nghe vậy, sắc mặt cô giáo mới khá hơn, “Vậy à... Để cô nói với tài xế...”


Cô giáo thì thầm vài câu vào tai tài xế, dừng xe trên con đường huyện hẻo lánh.


“Đi thôi... Cô sẽ đi cùng em...”


Dưới sự giám sát của cô giáo, Văn Uyển mơ màng ngáp một cái, lấy túi xách trên tủ phía trên đầu xuống, “Cô... Bao lâu nữa thì chúng ta đến nơi!?”


“Sắp tới rồi... Nhanh thôi...”


Nghe vậy, Văn Uyển nhìn lên trời, “Gần tối rồi...”


Chưa kịp nói xong, tài xế phía sau đã quát gay gắt: “Nhanh lên! Chậm trễ thì cô có chịu trách nhiệm không!?”


Nghe vậy, cô giáo vội vàng kéo Văn Uyển xuống xe, “Không phải muốn đi vệ sinh hay sao, nhanh lên!”


Thấy cô giáo cực kỳ sợ tài xế, lòng Văn Uyển lạnh hẳn.


Cô thật may mắn! Đi ra ngoài tham gia trại hè cũng đụng phải bọn bắt cóc!


Văn Uyển thừa dịp người ta không chú ý, kéo con thỏ nhỏ ra khỏi khóa kéo của ba lô, nhét vô túi, thành thật đi vệ sinh xong rồi trở về chỗ ngồi.


Chẳng bao lâu sau, chìm vào giấc ngủ dưới sự chú ý thường xuyên của cô giáo.


Thấy thế, cô giáo đi dọc theo ghế, lần lượt lắc các học sinh đang ngủ.


Nghe tài xế phía trước thô lỗ nói: “Sợ cái gì!? Trực tiếp trói bọn chúng lại là xong! Thuốc pha trong nước là do anh Lưu chuẩn bị từ nước ngoài, rất hiệu quả!”


“Cô đừng nghi ngờ, lúc trước anh Lưu cho cô uống thuốc này, mấy anh em bọn tôi thay phiên chịch cô mà cô cũng không tỉnh lại.”


Sắc mặt của cô giáo thay đổi, lạnh lùng nói: “Im đi!! Các anh đã nói chỉ cần tiền, sẽ không làm hại những đứa trẻ này!!”


“Ha ha... Mấy đứa nhóc bé tí này làm sao chơi sướng như cô!? Bọn ông đây chỉ cần tiền, chướng mắt mấy con búp bê này!”


Văn Uyển nhắm mắt, nghe thấy những lời này, hơi yên tâm trong lòng.


Nếu những người này chỉ cần tiền, không giết người, vậy tạm thời sẽ bớt nguy hiểm.


Con thỏ nhỏ được Diệp Liệt Thanh trang bị máy định vị, hiện giờ cô đang giấu thứ đó bên người, khi nào Diệp Liệt Thanh nhận ra, tìm được cô chỉ là vấn đề thời gian.


Nghĩ vậy, Văn Uyển uể oải chìm vào giấc ngủ.


Khi cả đám tỉnh lại, tất cả đều bị trói tay chân, ném vào nhau.


Có lẽ quá yên tâm đối với nơi ẩn náu, mấy người kia không bịt miệng bọn họ.


Ngoại trừ Văn Uyển, sau khi những người khác tỉnh lại, nhìn cả đám bị trói xung quanh, vẻ mặt có chút mờ mịt.


“Tiểu... Tiểu Uyển... Tớ, chúng ta....” Tần Chi nhìn một lượt mới bối rối hoàn hồn, “Chúng ta bị....”


“Đúng rồi, cậu đoán đúng, chúng ta bị bắt cóc.”


Tần Chi sửng sốt, “A..... Nhưng mà.... nhà tớ không có tiền....”


Văn Uyển ngáp một cái, nhìn đám người ban đầu ngơ ngác, sau đó vài cô gái sợ tới mức khe khẽ khóc, tuy mấy chàng trai không khóc nhưng biểu cảm lo lắng trên mặt cũng không khá hơn là bao.


Sau khi nhận ra, vài người trực tiếp phàn nàn bạn bè mình.


Tiếng ồn ào nhốn nháo nhất thời lớn hơn, giữa khung cảnh ầm ĩ, chỉ có một chàng trai gầy gò yếu đuối ở trong góc đám đông với vẻ mặt.... thờ ơ.


Tựa như mọi thứ mà bọn họ đang đối mặt bây giờ không liên quan tới anh ta.


Khuôn mặt của chàng trai tái nhợt, bình tĩnh ngồi tại chỗ, nhìn phương xa với ánh mắt vô thần.


Tần Chi nhìn theo Văn Uyển, nói nhỏ: “Cậu ta.... sợ quá hay sao?”


Văn Uyển lắc đầu, “Không phải....”


Giống như là đã quen.


Quả nhiên, cánh cửa nhà kho đổ nát bị mở ra từ bên ngoài.


Một người đàn ông đầu trọc đeo mặt nạ cầm cây gậy sắt gõ mạnh vào cánh cửa sắt hai cái, “Thành thật cho tao! Nếu ồn ào nữa thì tao sẽ ném bọn mày vào núi cho sói ăn!”


Nhà kho nhất thời yên tĩnh.


Lúc này đầu trọc mới hài lòng đi về phía đám người, cầm ảnh chụp lần lượt tìm người để đối chiếu, dừng lại trước mặt chàng trai gầy gò, “Thằng nhóc, ba mày tên gì!?”


Mí mắt chàng trai khẽ cử động, nhẹ giọng nói: “Lý Gia Tài.”


“Vậy đúng rồi! Thằng nhóc, mày đừng trách chú, mười năm trước ba mày thiếu bọn chú một số tiền....”


“Tôi biết.... Gọi điện thoại hay là quay video....”


Người đàn ông chưa kịp nói xong, chàng trai kia đã lên tiếng trước.


Văn Uyển: “........”


Đúng là đã quen.


Sự hợp tác của chàng trai khiến tất cả mọi người sửng sốt, khi người đàn ông đầu trọc rời đi, những người xung quanh chàng trai đều lặng lẽ nhích ra xa.


Nhưng điều này không hề gây ra bất kỳ phản ứng nào từ anh ta.


Tần Chi nhìn rồi nhích lại gần Văn Uyển, “Tiểu Uyển... Tớ sợ...”


“Đừng sợ, bọn họ nhận được tiền thì ổn thôi.”


Văn Uyển nói xong, trong lòng cũng có chút thiếu tự tin, nếu chỉ để đòi nợ, như vậy trói một mình chàng trai là đủ rồi, nhưng bọn họ lại trói toàn bộ người trên xe.


Dựa theo tiêu chuẩn tuyên án này, tác động tiêu cực và bản chất của việc trói một người hoàn toàn khác với việc trói một đám người.


Nghĩ vậy, Văn Uyển cố gắng tiến về phía chàng trai, hỏi: “Cậu biết mấy người đó à?”


Chàng trai thấy có người dám tới, ánh mắt dao động, lắc đầu.


“Vậy sao vừa rồi cậu hợp tác?”


“Quen rồi.”


“.......” Văn Uyển nhìn anh ta, “Ba cậu có rất nhiều kẻ thù hay sao?”


Chàng trai gật đầu.


“Ông ấy làm gì?”


Trong lúc Văn Uyển hỏi chàng trai, đèn đuốc ở văn phòng Công An thành phố Lâm sáng trưng.


Phòng họp lớn chật kín người.


Vào khoảng hơn 6 giờ chiều, họ nhận được điện thoại từ ban tổ chức trại hè, các học sinh ban đầu dự định đến nông trường Viễn Sơn vào lúc 4 giờ nhưng không thấy một bóng người nào cả.


Không gọi được di động của giáo viên dẫn đầu, điện thoại của tài xế cũng tắt máy.


Ban tổ chức thử đủ cách vẫn không liên lạc được với ai, hết cách nên mới báo cảnh sát.


Nhờ vậy mới bị sốc, chiếc xe hoàn toàn không đi theo lộ trình ban đầu, đổi hướng giữa chừng, sau đó thậm chí cảnh sát cũng không tìm thấy.


Rõ ràng là phương thức hoạt động đã được lên kế hoạch từ lâu của băng đảng.


“Hiện giờ là thời đại nào! A! 23 học sinh! Hai giáo viên, một tài xế! Ban ngày ban mặt mà biến mất!?”


“Bận rộn cả ngày mà không có chút manh mối nào cả!? Các cậu có xứng đáng với bộ đồng phục đang mặc không!?”


“Nhóm người này quá càn rỡ! Quả thực coi thường cảnh sát chúng ta!!”


Ông cục trưởng sắp về hưu tức giận đập bàn, trong xã hội pháp quyền, một vụ bắt cóc nghiêm trọng và độc ác như vậy chính là một cái tát thẳng vào mặt cảnh sát.


Văn Quốc Đống ngồi một bên, lật xem manh mối được tổng hợp bên dưới.


Ông cục trưởng nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Văn Quốc Đống, và gương mặt nóng nảy của Diệp Liệt Thanh, cau mày, “Quốc Đống....”


Văn Quốc Đống nhìn Diệp Liệt Thanh, “Chúng tôi không sao, sẽ không ảnh hưởng tới vụ án.”


“Báo cáo... sở cảnh sát giao thông đã tìm thấy chiếc xe của trại hè trên camera giám sát trên một con đường ở huyện Nam Tiêu.”


“Xe dừng lại vài phút trên đường trong huyện, theo sở cảnh sát giao thông, đường huyện kia dẫn thẳng tới Sư Tử Sơn, dọc đường tuy rằng cũng có đường nhỏ, nhưng không phù hợp cho xe khách.”


Nói xong, đối phương nhìn Diệp Liệt Thanh, “Hơn nữa nhờ định vị của đội trưởng Diệp cung cấp, trước khi định vị biến mất cũng ở khu vực Sư Tử Sơn, sau khi thảo luận và phân tích, có lẽ bọn bắt cóc trốn trong Sư Tử Sơn....”


“Huyện Sư Tử Sơn cách xa khu đô thị chính, xung quanh không có dân cư, cơ bản là ngọn núi hoang, không có ai tới đó.”


“Cảnh sát giao thông nói là học viện quân sự Nam Thành mấy ngày trước đã xin hỗ trợ, tất cả các con đường dẫn đến Sư Tử Sơn sẽ bị đóng hoàn toàn sau bốn giờ rưỡi chiều nay, bởi vì học viện quân sự có trại huấn luyện ba tháng ở khu vực gần đó.”


“.......”


Phòng họp nhất thời im lặng.


“Vậy, hiện giờ quân đội đang huấn luyện trong Sư Tử Sơn???”


“Cái này... sở cảnh sát giao thông không nói rõ, chúng tôi vừa nhận được tin tức thì lập tức tới đây.”


“Về việc huấn luyện của học viện quân sự, có lẽ các vị lãnh đạo phải liên lạc với học viện quân sự.”


Nhưng nếu đóng đường, chắc chắn là ở bên trong.


Những người có mặt nghe vậy, cảm thấy khóe miệng hơi giật.


“Hừ... Đám này giỏi thật... Trộm lọt vào tầm ngắm của quân đội và cảnh sát!”


“Có lẽ... lúc bọn chúng nghiên cứu vị trí, không ngờ học viện quân sự sẽ huấn luyện ở chỗ đó....”


“Hiện giờ không rõ tình hình ở Sư Tử Sơn, hãy nhờ bọn họ giúp thăm dò đường bên trong trước!”


“Được đó! Hợp tác trong và ngoài để đạt được thành công chung cuộc!”


Lúc Văn Quốc Đống nghe thấy học viện quân sự Nam Thành, bấm vào di động, sau đó hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.


Hoa Nguyên vừa nhận được tin nhắn, tiếng còi đã vang lên.


“Nhiệm vụ khẩn cấp! Mọi người tập hợp!”


Văn Uyển và cả đám cả ngày không ăn gì, một hai người đã bị đói lả.


Bên ngoài nhà kho vang lên tiếng nam nữ cãi nhau.


“Bọn chúng vẫn là những đứa trẻ chưa trưởng thành... Cho chúng ăn gì đi....”


“Ăn cái rắm! Bỏ đói vài lần mới có thể thành thật! Bên trong có hơn hai mươi cái miệng, cô có cái gì cho bọn chúng?”


“Không đánh gãy chân bọn chúng là may rồi, còn cho chúng ăn? Sao? Ăn no để có sức bỏ chạy à!?”


“Cô gái, tôi khuyên cô một câu, cô nói những lời này ở trước mặt bọn anh thì được, chứ nếu để anh Lưu nghe thấy, cô sẽ bị đập một trận đó.”


Nghe động tĩnh bên ngoài, Tần Chi đẩy Văn Uyển, “Tiểu Uyển, tớ đói quá...”


“Ráng một chút đi....”


Văn Uyển luôn quan sát xung quanh, nhà kho đổ nát có gạch đỏ và ngói đen, chỉ có vài máy móc rỉ sét không nhìn rõ khuôn mẫu.


Không nghe thấy tiếng côn trùng và tiếng chim hót trên núi, đang là mùa hè, xung quanh có cây cối nên không thể nào yên tĩnh như vậy, không có chút tiếng động nào.


Chàng trai luôn im lặng bên kia thấy Văn Uyển nhìn khắp nơi, nhẹ giọng nói, “Không cần tốn sức đâu, theo kinh nghiệm trước đây, chỉ cần bọn họ lấy được tiền sẽ rời đi.”



Chương 101  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin