Chương 6: Đi thuê phòng nhanh lên
Sự va chạm mềm mại đột nhiên truyền đến từ cánh tay Diệp Liệt Thanh. Anh còn chưa kịp phản ứng, thân thể nhỏ nhắn của Văn Uyển lại áp sát vào cánh tay, “Dượng…… ơi…… Đói bụng……”
Diệp Liệt Thanh kín đáo rút tay lại, “Lo ăn đi, ăn xong……”
Chưa dứt lời, Văn Uyển liếc nhìn bóng dáng màu xanh nổi bật nhất trong đám người, sau đó nhìn người phục vụ bên cạnh đang bưng hai ly sâm panh cho người ta.
Người phụ nữ gật đầu với người khác, người phục vụ nhìn xung quanh rồi rút lui.
Văn Uyển không có thời gian nghe Diệp Liệt Thanh tụng kinh bên tai cô, người phụ nữ kia bề ngoài là đang an ủi người chị em đang khóc thút thít bên cạnh, nhưng thực ra là đang chú ý tới Diệp Liệt Thanh.
Một lúc sau, cô ta cầm rượu đi về phía Diệp Liệt Thanh.
Lúc này, khách khứa trong đại sảnh đã rời đi gần hết.
Một số khách còn lại cơ bản đều chú ý đến mấy chị em của Văn Tuyết, đương nhiên không ai để ý tới người phụ nữ váy xanh.
Văn Uyển thấy có người đến gần, nhìn túi áo Diệp Liệt Thanh, đột nhiên làm khó dễ: “Hoa cháu tặng lúc chiều cho dượng đâu!?”
Diệp Liệt Thanh đặt con tôm đã bóc vỏ trước mặt Văn Uyển, lau tay, “Sơ ý làm rớt……”
“Hừ……..”
Văn Uyển cười lạnh, “Bà điên Văn Tuyết……”
Dám ném hoa của cô, còn dám giẫm lên…
“Sớm muộn gì cũng có ngày, cháu muốn bà ta……”
Chưa nói hết, Diệp Liệt Thanh giơ tay đập hạt dẻ rang lên trán Văn Uyển.
“Giẫm hoa của cháu…… Cháu còn muốn cô ấy phải trả giá bằng mạng sống à?!”
Văn Uyển che trán, đôi mắt nai trừng người trước mặt, “Cháu muốn mạng sống bà ta làm gì, bà ta bồi thường dượng cho cháu là được……”
“Anh rể……”
Một giọng nữ yểu điệu yếu ớt truyền đến bên cạnh hai người, Diệp Liệt Thanh quay đầu nhìn người phụ nữ, “Có chuyện gì!?”
Diệp Liệt Thanh thản nhiên liếc nhìn, nụ cười dịu dàng quyến rũ trên mặt người phụ nữ gần như khiến anh không chịu nổi, ngón tay thon dài trên ly vô thức nắm chặt.
Văn Uyển khoanh tay, cười đầy ẩn ý với người phụ nữ đang cầm ly sâm panh, trêu đùa: “Còn có thể là chuyện gì nữa? Dượng, trái tim của người đẹp này được làm bằng nước, nếu từ chối thì người đẹp sẽ khóc đó……”
Lời giễu cợt trần trụi này làm lộ tâm tư của người phụ nữ với Diệp Liệt Thanh.
“Anh…… Anh rể…… Em, em không có……”
Đôi mắt người phụ nữ đẫm lệ nhưng nước mắt lại không rơi xuống, nhìn cực kỳ đáng thương.
Diệp Liệt Thanh nhíu mày, khó chịu với đức hạnh của người phụ nữ trước mặt, tiếp nhận ly rượu rồi xuống cạn.
“Được rồi…… Nên làm gì thì làm đi……”
Người phụ nữ nhìn ly rượu trống không, một tia vui mừng lướt qua mặt, nhẹ nhàng gật đầu với Diệp Liệt Thanh, “Nếu anh rể có việc gì thì cứ kêu em……”
Văn Uyển thấy thế, cười nhạt, không lên tiếng.
Kêu cô ta…… Miếng thịt mỡ mà Văn Uyển đây đang để mắt tới …… làm gì đến lượt người khác.
Diệp Liệt Thanh nghe thấy động tĩnh của Văn Uyển, huyệt thái dương đau đớn, “Tổ tông… ăn nhanh lên, ăn xong rồi trở về cùng tôi hay là ngủ ở đây!?”
“Đương nhiên là ngủ cùng dượng…… Ở đây, bác gái và các cô của cháu sẽ không quan tâm đến cháu.”
Diệp Liệt Thanh nghe cô gái nói “ngủ cùng dượng”, mí mắt phải lại bắt đầu giật liên tục.
Mật khẩu sáu chương sau: Văn Uyển tặng bông hoa màu gì cho Diệp Liệt Thanh? Bốn chữ cái viết liền, không dấu, viết thường
“Tối nay tôi phải về cục……”
“Ồ…… Dượng! Dượng muốn lái xe trong tình trạng say rượu! Coi chừng cháu báo cảnh sát……”
“…………” Diệp Liệt Thanh xoa trán, “Báo đi, báo đi! Cháu mau đưa tôi vào đi, tôi sẽ sớm được giải thoát!!”
Mỗi ngày bị tổ tông tra tấn, không thể đánh, không thể chửi mắng, chẳng thà anh vào đó ở hai ngày cho thanh tịnh!
Văn Uyển nhướng cằm, khoé mắt liếc người phụ nữ trong đám người thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Diệp Liệt Thanh, vẻ mặt dần dần lạnh đi.
“Dượng dẫn cháu tới đây! Cháu không đi thì dượng đừng hòng đi! Đi thuê phòng nhanh lên……”
trichtinhlau.com/