Chương 33: Tiểu huyệt của Uyển Uyển chỉ ướt với dượng
Diệp Liệt Thanh hít một hơi thật sâu, đè nén ngọn lửa tà ác trong lòng, bình tĩnh nói với Văn Uyển: “Cô ấy không mang thai, cháu không biết dượng và cô ấy đã ở riêng gần nửa năm rồi hay sao!?”
Nếu là trước đây, anh sẽ không có đủ kiên nhẫn để giải thích nhiều như vậy với một đứa cháu.
Thậm chí nửa tháng trước, anh còn đặt mình ở vị trí cha chú, nhưng hiện giờ…
Văn Uyển không chơi với anh, không bám theo anh, rõ ràng là chuyện tốt, nhưng không hiểu sao anh cảm thấy khó chịu.
Không thể nói nên lời chuyện gì đã xảy ra trong lòng.
Văn Uyển nghe xong, ánh mắt khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn giữ thái độ thờ ơ.
“Thì sao nào?!”
Ba chữ nhẹ nhàng.
"Thì sao nào…"
Ánh mắt Diệp Liệt Thanh nhìn chằm chằm Văn Uyển, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm rất nhỏ nào trên mặt cô gái.
Thấy người đàn ông không nói gì, Văn Uyển đứng dậy đi đến giường nhặt di động lên, thản nhiên nói: “Bà ta có thai hay không thì liên quan gì đến cháu… Dượng……”
“Bà ta mang thai, cháu không cần phải cho lì xì. Bà ta không mang thai, liên quan cái rắm gì… đến… A!”
Lời còn chưa dứt, Diệp Liệt Thanh đã trực tiếp đè lên người Văn Uyển. Bàn tay to nhéo cằm Văn Uyển, trầm giọng nói: “Nghe thấy cô ấy mang thai là lập tức đập lên đầu ông đây, khiến ông đây phải nằm viện nửa tháng, hiện giờ cháu lại nói không liên quan gì đến cháu!?”
Văn Uyển nhích cằm, không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của người đàn ông, lạnh lùng nói: “Có liên quan thì sao?! Cháu đang nằm đây, để dượng đập vào đầu cháu, coi như chúng ta thanh toán xong?!”
Nghe thấy "thanh toán xong", Diệp Liệt Thanh nhéo mạnh tay hơn.
“Sssss……” Văn Uyển cũng tức giận, “Diệp Liệt Thanh! Dượng muốn chết à!?”
Diệp Liệt Thanh nghe thấy lời nói phản nghịch và không phục của cô gái, đột nhiên lật cô lại, hôn thẳng lên môi Văn Uyển.
Văn Uyển sửng sốt hai giây, “Ớ…… Buông…… Buông ra……”
Hai bàn tay nhỏ đẩy mạnh người đàn ông phía trên, Diệp Liệt Thanh thấy Văn Uyển giãy giụa, bàn tay to đặt lên vú Văn Uyển xoa nhẹ hai cái.
“Em con mẹ nó không phải nói rằng thân thể và trái tim của em đều thuộc về ông đây hay sao!?”
“Ui…… Đau!”
Văn Uyển bị người đàn ông cường tráng đè trên người không thở nổi, vú lại bị Diệp Liệt Thanh bóp đau, đôi mắt lập tức chứa đầy nước mắt sinh lý.
“Đau……”
“Em còn đau? Trên đầu ông đây phải may bảy tám mũi, nằm viện lâu như vậy mà em không thèm tới thăm, tôi không đau hay sao?!”
Nghe vậy, Văn Uyển đột nhiên há miệng, cắn vào cổ Diệp Liệt Thanh, ồm ồm nói: “Dượng…… xứng đáng!”
Đó là do Văn Tuyết không mang thai, nếu Văn Tuyết thật sự có thai, đầu Diệp Liệt Thanh không chỉ may bảy tám mũi đơn giản như vậy. Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, cái gì cô cũng chịu, nhưng tuyệt đối không chịu lỗ!
Cô đã dành nhiều tâm tư cho Diệp Liệt Thanh, nếu Diệp Liệt Thanh lại muốn yêu đương anh anh em em ngọt ngào với Văn Tuyết, nằm mơ đi!
“Ssss…… Em là chó à!? Mỗi ngày không cắn thì cào?!”
Văn Uyển cắn chặt Diệp Liệt Thanh không chịu buông ra, đúng lúc hai người đang giằng co.
Có tiếng gõ cửa.
“Văn Uyển…… Thấy dượng con ở đâu không?!”
Giọng nói của Văn Quốc Đống khiến hai người trong phòng nhất thời cứng đờ.
Nghe tiếng động, cô gái thả lỏng, vuốt ve vết thương trên cổ Diệp Liệt Thanh, sau khi nhìn nhau, nói với người bên ngoài: “Dượng đang dạy con làm bài tập…”
Văn Uyển cố ý nhấn mạnh hai chữ "bài tập" một chút.
Nghe vậy, bàn tay đặt trên ngực cô gái của Diệp Liệt Thanh trở nên mạnh hơn, sau đó trực tiếp cởi đồng phục của cô, cắn lên ngực hai miếng mới ngẩng đầu lên nói với người ở ngoài: “Có chuyện gì vậy anh Cả!?”
Văn Quốc Đống đứng ở cửa hai phút, đợi thật lâu mà không thấy hai dượng cháu ra mở cửa, ông hơi nhíu mày.
“Tiểu Uyển làm bài xong thì đến phòng làm việc gặp anh.”
Nghe vậy, Văn Uyển nhấc hai chân trực tiếp quấn quanh eo Diệp Liệt Thanh.
Thấy vậy, ánh mắt Diệp Liệt Thanh nóng lên mấy độ, nói giọng khàn khàn: “Dạ……”
Bên ngoài, Văn Quốc Đống không dừng lại lâu, trực tiếp rời đi.
Một lúc sau, trên hành lang vang lên giọng nữ ầm ĩ.
Văn Tuyết về phòng dạo một vòng, bước ra hùng hổ ngăn cản Văn Quốc Đống, “Anh Cả, Diệp Liệt Thanh ở đâu!?”
Giọng điệu kia, cho dù cách một bức tường, Văn Uyển vẫn có thể tưởng tượng ra được thái độ của Văn Tuyết.
Quả nhiên, Văn Quốc Đống không thèm nhìn Văn Tuyết, trực tiếp tránh ả rồi bước đi.
Văn Tuyết không buông tha, đang định làm khó dễ, Lâm Quyên nghe thấy thế nên không nhịn được đâm thọt: “Không nhìn thấy chồng mình, tại sao lại trút giận lên anh Cả của cô!?”
“Lâm Quyên, chị có phần nói chuyện trong cái nhà này từ khi nào!?”
Văn Uyển nghe Văn Tuyết và Lâm Quyên ồn ào bên ngoài, đôi chân đang quấn quanh eo Diệp Liệt Thanh định buông xuống, nhưng bị tay người đàn ông tóm lại.
Diệp Liệt Thanh giả điếc trước cuộc khắc khẩu bên ngoài, nói với Văn Uyển, “Tiếp tục……”
Văn Uyển nhìn chằm chằm Diệp Liệt Thanh vài giây, đột nhiên mỉm cười, đưa tay chấm lên ngực Diệp Liệt Thanh, biết rõ còn cố hỏi: “Dượng…… Hiện tại là có ý gì?!”
Diệp Liệt Thanh nắm bàn tay nhỏ bé đang nghịch của Văn Uyển, giọng khàn khàn vài phần, thẳng lưng, “Em cảm thấy ông đây có ý gì?”
“À……” Văn Uyển chớp đôi mắt nai ngây thơ, vẻ mặt vô tội, nũng nịu: “Em không biết……”
Diệp Liệt Thanh cắn đầu lưỡi, nhìn chằm chằm vào bánh bao của Văn Uyển đang lộ ra trước mắt, “Chia tay với thằng nhóc bạn trai của em đi……”
“Hở!?”
“Không phải thích ông đây hay sao? Không phải trong mắt chỉ có ông đây à?! Ông đây sẽ làm bạn trai của em!”
Nghe vậy, vẻ mặt Văn Uyển không thay đổi nhiều lắm, hết hứng thú, rút tay ra khỏi tay Diệp Liệt Thanh.
“Dượng, nay đã khác xưa, em phải suy nghĩ lại những lời dượng nói……”
“Dù sao thì em vẫn còn vài bạn trai đang trong thời gian thử việc … Dượng tùy tiện chen vào hàng như vậy là không công bằng đối với bọn họ……”
Diệp Liệt Thanh cười giận dữ trước lời nói của Văn Uyển, “A…… Ông đây chen vào hàng?! Công bằng!? Được rồi…… Ông đây xem thử…… Em muốn công bằng như thế nào!”
Nói xong, lập tức đứng dậy xuống giường, đi ra cửa.
Văn Uyển nằm trên giường nhìn bóng lưng giận dữ rời đi của người đàn ông, từ tốn cởi toàn bộ đồng phục, lộ ra bánh bao mềm mại màu hồng.
Sau khi đưa WeChat của Diệp Liệt Thanh ra khỏi danh sách đen, cô chụp vài tấm hình bánh bao và gửi cho người đàn ông.
[Dượng đừng giận nha…… Tuy rằng dượng là người thay thế, nhưng chỉ có mình dượng được những lợi ích này.]
Ngạn ngữ có nói, huấn luyện đàn ông cũng giống như huấn luyện chó… Một người thì thoải mái, còn người kia thì căng thẳng và thoải mái.
Tát một cái, thì cần cho chút ngọt ngào.
Văn Uyển xoa bánh bao trên ngực, không nhịn được hừ nhẹ, “Hừ…… Đàn ông sờ vẫn thoải mái hơn……”
Nói xong, Văn Uyển vô thức kẹp chân, vừa rồi bị Diệp Liệt Thanh hôn hai cái đã ướt.
Nghĩ vậy, Văn Uyển hơi mở hai chân ra, tách hai mảnh hoa môi, để lộ hoa huyệt màu hồng ướt át, quay một đoạn video mười giây gửi cho Diệp Liệt Thanh.
[Tiểu huyệt của Uyển Uyển chỉ ướt đối với dượng……]
*
Diệp Liệt Thanh buồn bực trong phòng làm việc, hút hết điếu này tới điếu khác, Văn Quốc Đống nói một hồi lâu nhưng người kia không nghe lọt chữ nào, ông xụ mặt, “Nơi này là phòng làm việc, không phải phòng hút thuốc……”
“Hở? Thuốc lá? Em còn nửa gói……”
Nói xong, Diệp Liệt Thanh đưa nửa gói thuốc lá còn lại cho Văn Quốc Đống.
“…………”
Văn Quốc Đống nhịn đã lâu, cuối cùng vẫn không chịu nổi, quát lên: “Diệp Liệt Thanh, em bao nhiêu tuổi rồi?! Em coi đức hạnh của em kìa! Vụ án ở Nam Thành nửa tháng trước, em ở đó nổi điên, hiện tại đã nửa tháng trôi qua, em chưa hết cơn điên phải không?”
Diệp Liệt Thanh dừng hút thuốc một chút, “Em không……”
Văn Quốc Đống cười lạnh, “Em không! Em không nổi điên, hay là không ôm thi thể của nạn nhân khóc lóc……”
Cô gái đó có dáng người giống Văn Uyển, khuôn mặt bị biến dạng, bị bỏ trần truồng ở nơi hoang dã.
Sau khi Diệp Liệt Thanh nhận được tin tức, vội vàng chạy tới, pháp y vừa khám nghiệm tử thi xong.
Theo những người có mặt tại hiện trường, Diệp Liệt Thanh đã nổi điên sau khi nghe lời khai của pháp y.
Cuối cùng quá đau lòng, đầu lại bị thương, mất máu quá nhiều nên ngã xuống bùn ngoài đồng.
“Diệp Liệt Thanh! Em là một cảnh sát hình sự lâu năm, lúc đó làm sao em biết đối phương là Văn Uyển?!”
Nghe Văn Quốc Đống hỏi câu này, ánh mắt Diệp Liệt Thanh giật giật, yết hầu bất giác nhúc nhích, “Em……”
Cô gái đó có một nốt ruồi đỏ ở đùi, mà Văn Uyển cũng có ở đùi.
Trong trường hợp đó, tự trách, phẫn nộ, áy náy……
Toàn bộ cảm xúc tuôn trào, đầu óc đương nhiên mất kiểm soát……
Tuy nhiên, anh không thể nói cho Văn Quốc Đống biết anh đã nhìn thấy cơ thể của cháu gái vợ mình.
“Văn Uyển thích nhuộm tóc vào kỳ nghỉ, sau khi khai giảng lại nhuộm, cô gái đó tình cờ cũng giống vậy.”
Nói xong, Diệp Liệt Thanh cau mày, trầm giọng nói: “Thậm chí màu chỗ đuôi tóc của cô gái kia cũng giống Văn Uyển……”
Nghĩ đến cô gái bị hại, sắc mặt Văn Quốc Đống trở nên nghiêm nghị hơn, “Đã xác minh danh tính của cô gái đó, Bạch Điềm Điềm, bạn cùng lớp của Văn Uyển thời trung học cơ sở. Theo lời của cha mẹ cô, lúc trước cô khóc lóc ầm ĩ muốn học chung trường trung học phổ thông với Văn Uyển, nhưng cha mẹ lo lắng về môi trường ở trường trung học công lập nên từ bỏ.”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Liệt Thanh cũng hơi khó coi, “Nhắm vào Văn Uyển!?”
Văn Quốc Đống lắc đầu, “Chưa chắc……”
Diệp Liệt Thanh ở trong phòng làm việc một hồi lâu, di động rung hai lần. Thấy là tin nhắn của Văn Uyển, bấm vào không chút suy nghĩ.
Ai ngờ đập vào mắt là bộ ngực màu hồng mơn mởn, và hoa huyệt trắng nõn.
Diệp Liệt Thanh hoảng sợ, tay run lên, di động rơi xuống đất.
Văn Quốc Đống vừa ngước mắt, thấy vẻ mặt Diệp Liệt Thanh hoảng loạn che lại màn hình di động.
“…………”
“Ở bên ngoài bắt cá hai ba tay thì nhớ chú ý, nếu để Văn Tuyết biết, cả nhà sẽ không yên.”
Nghe vậy, sau khi Diệp Liệt Thanh nhặt di động lên, khóe miệng giật giật, “Dạ biết.”
Còn bắt cá hai ba tay…… Một Văn Uyển đã khiến anh vỡ đầu chảy máu…
Nếu thêm một người nữa, e rằng anh sẽ mất mạng trong tay Văn Uyển.
*
Diệp Liệt Thanh mới vừa lên lầu, Văn Uyển mặc áo ngủ rộng thùng thình, cầm ly sữa dựa ở góc cầu thang chờ anh.
Thấy người đàn ông đi lên, cô đưa ly sữa cho anh, “Dượng…… Nếu muốn chen vào hàng, ít nhất phải cần chút lòng thành……”
Diệp Liệt Thanh nghe vậy, nhận ly sữa mà Văn Uyển đưa, định uống lại bị Văn Uyển kéo tay, “Không phải cho dượng……”
Nói xong, nhìn về phía phòng Văn Tuyết.
“Tối nay, em muốn ngủ trên giường kia……”