Chương 121: Văn Uyển, có phải mày có tâm lý yêu cha dị dạng không!
Lâm Quyên nghe Văn Uyển hết nói ‘mẹ chồng ác độc’ tới ‘không có kết cục tốt đẹp', nét mặt co giật vì tức giận.
“Văn Uyển... Cháu... Cháu không nói chuyện được không!?”
Lâm Quyên vừa hét xong, Văn Lê thấy sắc mặt Diệp Liệt Thanh thay đổi, vội vàng nói: “Mẹ! Mẹ nói Tiểu Uyển làm gì!? Tiểu Uyển đâu có nói sai!”
Lâm Quyên càng tức giận hơn, nhưng nhìn mọi người có mặt ở đây, buổi họp mặt gia đình hôm nay chủ yếu là vì Văn Uyển, cho dù bà ta tức giận đến đâu cũng không dám gây chuyện với Văn Uyển.
Bây giờ gây rắc rối với Văn Uyển chẳng khác nào làm Văn Quốc Đống mất mặt.
Phải chọn nhéo những quả hồng mềm, bà ta luôn hiểu đạo lý này.
Bà ta có thể coi thường Tô Bối ở nhà là vì bà ta biết Tô Bối không có ai để dựa dẫm, nhưng Văn Uyển thì khác, một Liễu Nhứ đã đủ khó chơi, hơn nữa còn có Diệp Liệt Thanh ngồi bên cạnh.
Diệp Liệt Thanh lại dính líu đến Văn Tuyết, ở đây bà ta là người duy nhất không hòa nhập trong gia đình.
“Được rồi... Được rồi...”
Tất cả đều là lỗi của bà, cả nhà đều họ Văn, chỉ có một mình bà là người ngoài.
Nhìn Lâm Quyên tức giận nhưng chỉ đành chịu đựng, Văn Uyển ăn thêm vài chén cơm.
Cuối cùng, đột nhiên hét với Diệp Liệt Thanh: “Dượng... Cháu muốn ăn bánh Trạng Nguyên!”
Diệp Liệt Thanh nhíu mày, “Thứ đó ngọt, có muốn còn răng hay không mà đòi ăn?”
“Cháu không chịu, cháu không chịu, cháu muốn ăn bánh Trạng Nguyên!”
Văn Uyển thân mật nắm cánh tay Diệp Liệt Thanh, dưới ánh mắt muốn ăn thịt người của Văn Tuyết, làm nũng: “Chẳng lẽ dượng không hy vọng cháu đậu thủ khoa hở?!”
Diệp Liệt Thanh tức giận gắp một miếng thịt gà nhét vào miệng Văn Uyển, “Đây là món gà say Trạng Nguyên, ăn nó cũng đậu thủ khoa!”
“A... Với cái đầu kia của nó, còn thủ khoa! Đừng làm mất mặt nhà họ Văn là không tồi rồi, thay vì trông cậy vào nó, chẳng thà anh trông cậy vào con của Văn Lê...”
Văn Tuyết nãy giờ không hé răng, giờ lại thọc một dao thật mạnh vào ngực Lâm Quyên.
Văn Uyển trợn mắt nhìn lên trời, trả lời không mềm không cứng: “Ờ ha... Không biết lúc con của anh Văn Lê ra đời, cô sinh chưa?”
Mấy năm nay Văn Tuyết bất lực nhìn anh chị mình lần lượt sinh con, còn mình thì không có đứa nào cả.
Con cái hiện giờ đã trở thành chấp niệm của Văn Tuyết.
Văn Tuyết nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Văn Uyển, e ngại sự có mặt của Văn Quốc Đống, ả ta muốn tức giận cũng đành chịu đựng.
Thấy vậy, Văn Uyển lại đâm một dao vào tim người khác: “Cô, đã nói bao nhiêu lần rồi, cầu thần bái Phật cũng có ngạch cửa, tội lỗi của cô quá nhiều, Phật Tổ sẽ không phù hộ cho cô đâu.”
“Cô không có con cũng không sao, nhưng dượng đã lớn tuổi rồi, chờ nổi không?”
Văn Uyển ỷ có hai vị đại thần ngồi cạnh mình hôm nay, coi như làm cho bỏ ghét những gì mình không dám làm mười mấy năm qua.
Diệp Liệt Thanh thò tay phải xuống dưới bàn, nhéo mạnh lên đùi Văn Uyển, thấp giọng quát: “Bớt tranh cãi sẽ không có ai coi cháu là người câm!”
“Đau đau đau... Dượng véo cháu làm gì? Chẳng lẽ cháu nói sai?!”
Văn Quốc Đống ngồi cạnh hai người, chịu đựng những hành động nhỏ nhặt riêng tư của hai người, cuối cùng không thể nhịn được nữa nên lên tiếng, “Được rồi, ăn cơm! Chút nữa tôi còn có việc phải làm.”
Nghe vậy, Lâm Quyên ngồi không yên, “Quốc Đống, hơn nửa tháng nay anh không về nhà, hôm nay....”
“Ngày mai có cuộc họp, tối nay tôi đi trước...”
Văn Quốc Đống nói xong, sau đó không mở miệng nữa.
*
Cơm nước xong, khi rời đi.
Cả đám nhìn Văn Quốc Đống lên xe không hề quay đầu lại.
Lâm Quyên oán hận liếc nhìn Văn Quốc Đống, sự bất mãn đối với Tô Bối càng nhiều hơn.
Kể từ lúc Tô Bối chuyển đến nhà họ Văn, Văn Quốc Đống rất ít khi ở nhà, cuộc sống vợ chồng giảm sút nghiêm trọng, cả năm nay càng quá mức, số lần Văn Quốc Đống chạm vào bà ta chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Văn Uyển thấy rõ vẻ mặt bất mãn vì dục vọng không được thỏa mãn của Lâm Quyên và Văn Tuyết, cô biết vì sao Văn Tuyết bất mãn, về phần.... bác Cả của cô... Văn Uyển cụp mắt suy nghĩ một lúc lâu.
Nhiều năm qua không phải cô chưa từng nghe nói có biết bao ong bướm vờn quanh Văn Quốc Đống, nhưng không hề có tin đồn Văn Quốc Đống hái hoa bắt bướm.
Diệp Liệt Thanh đứng bên cạnh Văn Uyển, kéo tay áo cô, “Hừ hừ...”
Lúc này Văn Uyển mới lấy lại tinh thần nhìn mẹ mình, ngượng ngùng đến gần bà, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con thi xong rồi, muốn đi chơi với dượng một hồi.”
Nghe vậy, Liễu Nhứ ngước mắt nhìn Văn Tuyết đang cau mày quắc mắt, nhàn nhạt nói: “Dượng con có rảnh không?”
“Đương nhiên là có! Cháu gái của dượng cần dượng bảo vệ, liệu dượng có thể không chịu à!?”
Vừa nói, vừa hét lên với Diệp Liệt Thanh: “Đúng không dượng!”
Diệp Liệt Thanh gật đầu bất chấp ánh mắt muốn giết người của Văn Tuyết.
“Diệp Liệt Thanh! Ngày nào anh cũng bận rộn chẳng thấy bóng dáng đâu, lúc này tại sao rảnh rang dẫn nó đi chơi!?” Văn Tuyết không giả vờ nữa, bước tới túm Diệp Liệt Thanh muốn đánh.
Văn Uyển vội vàng lao tới trước mặt Diệp Liệt Thanh, chặn người đàn ông.
Văn Tuyết đang nổi điên, không quan tâm người trước mặt là ai, giơ tay tát vào mặt Văn Uyển.
“Văn Uyển!”
“Văn Tuyết!”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, ngay khoảnh khắc Văn Tuyết vừa tát, Diệp Liệt Thanh nắm tay ả ta quăng ra.
“Cô điên khùng gì ở đây!? Muốn điên thì cút về nhà điên!”
Văn Tuyết loạng choạng ngã xuống đất, mái tóc bung ra, những người khác đã rời đi trước khi Văn Tuyết bắt đầu gây rối.
“Diệp Liệt Thanh! Tôi muốn giết anh!!”
Văn Tuyết ôm chân, gương mặt vặn vẹo rống Văn Uyển, “Văn Uyển, có phải mày có tâm lý yêu cha dị dạng không!?”
“Đó là người đàn ông của tao! Là dượng mày! Không phải là chồng của mày!”
Văn Tuyết cuồng loạn hét to, thành công khiến cho sắc mặt của hai người ở đây đều thay đổi.
Hiện tại chỉ còn lại bốn người, Liễu Nhứ bước nhanh tới, tát vào mặt Văn Tuyết, lạnh giọng nói: “Cô rõ hơn ai hết vì sao nó không có ba! Nếu cô lại nổi điên, tôi có rất nhiều cách để đưa cô vào bệnh viện tâm thần!”
“Liễu Nhứ, chị dám!”
“Chị ấy không dám thì tôi dám! Nếu cô lại nổi điên, tôi sẽ tự đi nói với anh Cả, nhìn tình trạng tinh thần hiện tại của cô, rất thích hợp đến bệnh viện ở một thời gian!”
Điều Diệp Liệt Thanh không nói là Văn Quốc Đống đã có ý đưa ả ta vào từ lâu, nhưng ngại không có lý do chính đáng.
Có quá nhiều người và sự việc không rõ ràng phía sau Văn Tuyết, tùy tiện đưa ả ta đi sẽ bị mất cả chì lẫn chài, kẻ ngốc có cách dùng ngu ngốc.
“Diệp Liệt Thanh anh dám, nếu ép tôi… mọi người sẽ cùng chết!”
Văn Uyển không chỉ nghe thấy Văn Tuyết uy hiếp Diệp Liệt Thanh một lần, vẻ mặt không vui càng hiện rõ, “Ai sẽ tin lời bà điên? Cô không nhìn xem hiện tại cô điên khùng cỡ nào… Chậc… Đưa vào bệnh viện tâm thần là đúng rồi…”
“Mấy người… Mấy người…”
Lúc này Văn Tuyết mới nhận ra ba người trước mặt ả ta đã trở thành người một nhà từ khi nào đó, oán hận nhìn Văn Uyển, “Ông trời đúng là bị mù! Để mày thoát được nhiều lần! Lần trước ở Sư Tử Sơn mà mày cũng sống sót được! Tại sao hai viên đạn không bắn trúng mày đi!”