KHAO KHÁT
Chương 79  

Chương 79: Ông già khốn nạn mới cắn con bé khốn nạn!

Những lời này của Văn Uyển hoàn toàn châm lửa cho cơn tức giận bị đè nén trong lòng Diệp Liệt Thanh.


Diệp Liệt Thanh kéo Văn Uyển lên, lật lại, đè dưới người anh, lạnh mặt tách hai chân Văn Uyển ra, đè cả người xuống.


“Em lặp lại những lời vừa rồi thử xem?!”


“Diệp Liệt Thanh……” Văn Uyển nằm úp mặt vào chăn, nội tạng gần như bị Diệp Liệt Thanh ép ra ngoài, “Dượng đè chết em!”


Cây gậy cương cứng của Diệp Liệt Thanh để giữa hai chân Văn Uyển, giả vờ đút vào lần nữa.


Văn Uyển chú ý tới động tác của Diệp Liệt Thanh, thái độ vội vàng dịu lại, nhỏ giọng khóc nức nở, “Dượng, đau……”


“Hu hu… Huyệt của Uyển Uyển bị dượng chịch hỏng rồi…”


“Dượng……”


Từng tiếng dượng khiến xương cốt Diệp Liệt Thanh mềm đi một chút, ngọn lửa trong lòng nhảy lên đột ngột nhất thời biến mất không dấu vết.


Nhưng chính vì vậy, Diệp Liệt Thanh cảm thấy tức ngực muốn chết, hung dữ cắn một ngụm sau gáy Văn Uyển, “Nên chịch chết em đi, con bé khốn nạn…”


“Á! Dượng…”


Văn Uyển đau đớn rụt cổ, bàn tay bị Diệp Liệt Thanh nắm sau lưng dùng sức gãi Diệp Liệt Thanh, “Em là con bé khốn nạn thì dượng là ông già khốn nạn!”


“Ông già khốn nạn mới cắn con bé khốn nạn!”


Diệp Liệt Thanh bị những lời này chọc tức, bật cười, “Ông đây cực khổ nuôi em, hầu hạ em, còn bị em đánh, em mắng, cắn em hai cái mà em đã uất ức?!”


“Ơ, dượng… Uyển Uyển biết sai rồi…… Hu hu.... Dượng, đau quá .... Dượng phải hôn mới đỡ hơn...”


Văn Uyển không biết tối nay Diệp Liệt Thanh bực mình chuyện gì, dựa theo nguyên tắc kẻ biết thời thế mới là người tài giỏi, nói vài lời nhẹ nhàng sẽ không thiệt thòi.


Dù sao nhiều năm qua, cô đã quen không biết xấu hổ, kỹ năng làm tổn thương người khác và dỗ dành người khác, nếu cô đứng thứ hai ở nhà họ Văn thì không ai dám đứng đầu.


“Dượng.... Dượng tốt nhất của em....”


Khuôn mặt căng thẳng của Diệp Liệt Thanh bị vỡ vụn trước từng tiếng dượng nũng nịu, thả lỏng bàn tay đang nắm chặt tay Văn Uyển ra.


Kết quả Văn Uyển thấy anh sắp rời đi, vội vàng đứng dậy ôm chặt eo Diệp Liệt Thanh, “Dượng, huyệt của Uyển Uyển đau quá…… Dượng chẳng thương người ta gì cả……”


Diệp Liệt Thanh lạnh mặt cúi đầu nhìn hai tay đang ôm eo mình, trầm giọng nói: “Đau mà không cho ông đây lấy thuốc?”


Làn da Văn Uyển vốn vốn mỏng manh, bình thường nếu chịch tàn nhẫn thì huyệt sẽ đỏ và sưng, chuyện ầm ĩ tối nay sẽ khiến anh phải ăn chay mấy ngày nay.


Nghĩ vậy, sắc mặt Diệp Liệt Thanh lại khó coi hơn.


Nghe vậy, Văn Uyển nhẹ nhàng buông Diệp Liệt Thanh ra, ngoan ngoãn dang hai chân ra, thoải mái nằm trên giường để lộ huyệt, không thắc mắc vì sao có loại thuốc này trong nhà trên cây.


Tuyết rơi dày đặc bao phủ khung cảnh trên núi, trời đất một màu trắng xóa.


Ngoại trừ tiếng hít thở đều đặn của hai người trong phòng, cả căn phòng yên tĩnh không có âm thanh nào khác.


Vừa rồi náo loạn một trận, lạc thú đã biến mất, bụng Văn Uyển réo lên hai tiếng.


“Dượng, đói bụng…”


Diệp Liệt Thanh không nói lời nào, bôi thuốc cho Văn Uyển, mặc áo ngủ cho cô, ôm cô đi xuống lầu.


Văn Uyển thấy thế, ôm đầu Diệp Liệt Thanh, vừa gặm vừa hôn lên cổ và mặt anh một hồi, bôi đầy nước miếng lên mặt Diệp Liệt Thanh.


Xuống lầu, nhìn thấy đồ ăn trên bàn, hai mắt Văn Uyển sáng lên, lần này cô thật lòng làm nũng với Diệp Liệt Thanh.


“Ừm, biết dượng tốt nhất mà… Dượng thương em nhất ...”


Diệp Liệt Thanh vẫn thờ ơ với viên đạn bọc đường của Văn Uyển, mấy năm nay anh đã ăn quá nhiều đạn bọc đường của Văn Uyển.


Dẫu biết người trong lòng mình luôn có cái miệng ngọt ngào và trái tim tàn nhẫn, nhưng mỗi khi Văn Uyển dùng chiêu này để đối phó với anh đều hữu dụng……


Cho dù trước đây, hay là bây giờ……


Chương 79  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin