Chương 113: Diệp Liệt Thanh, chia tay!
Diệp Liệt Thanh tính thời gian, đè Văn Uyển vào hồ suối nước nóng chịch mãnh liệt.
Văn Quốc Đống mới vừa bước vào cửa sân, Diệp Liệt Thanh nhét Văn Uyển trần truồng lên giường trong phòng ngủ.
“Thành thật đợi, đừng lên tiếng.”
Văn Uyển bất mãn trừng mắt nhìn Diệp Liệt Thanh, thấy bộ dạng nơm nớp lo sợ của anh, không khỏi hừ lạnh: “Vừa rồi không biết ai nói là không sợ bác Cả của mình nhỉ? Chậc chậc... Miệng của đàn ông đúng là lươn lẹo!”
Diệp Liệt Thanh nghe tiếng động bên ngoài sân truyền tới, hít sâu một hơi, thấp giọng cầu xin: “Con bé tổ tông, lúc này đừng làm...”
Mỗi lần Văn Uyển thấy dáng vẻ lén lút của Diệp Liệt Thanh, trong lòng không hiểu sao cảm thấy khó chịu, so sánh với thái độ trước sau của Hoa Nguyên, sự chênh lệch rất rõ ràng.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Văn Uyển sa xuống, lạnh lùng nói: “Em làm gì? Dượng có dám công khai mối quan hệ của chúng ta ở trước mặt bác Cả không?!”
“Nói chuyện đó sau!”
Diệp Liệt Thanh vừa dứt lời, Văn Quốc Đống đã dẫn người vào sảnh chính, Diệp Liệt Thanh bị kẹt ở cửa phòng ngủ, khi mấy người ở sảnh chính nhìn sang, anh đóng cửa cái rầm.
Diệp Liệt Thanh quấn khăn tắm quanh eo, nhìn là biết vội vã buộc lại, lưng trần đầy vết xước, trên vai còn có hai dấu răng cực kỳ cân xứng.
Dáng vẻ này là mới ăn vụng xong, còn chưa kịp lau miệng.
Mọi người thấy cảnh này, ngầm hiểu và không nói gì.
Văn Quốc Đống lạnh lùng liếc nhìn anh, ngồi xuống với gương mặt vô cảm.
Vừa ngồi xuống đã nhìn thấy trên sô pha ở sảnh chính.... có quần lót nữ, và váy đồng phục học sinh.
Diệp Liệt Thanh nhìn theo ánh mắt Văn Quốc Đống, tim gần như ngừng đập.
Những người đi theo Văn Quốc Đống đến cũng thấy dưới đất hỗn loạn, “Không ngờ chú Năm cũng thích chơi trò này...”
Diệp Liệt Thanh chịu đựng mồ hôi lạnh trên trán, bước tới nhặt quần lót và váy của Văn Uyển lên nhét vào, “Anh Cả... gấp như vậy là có chuyện gì không?”
Văn Quốc Đống liếc anh, đang định nói chuyện thì trong phòng ngủ vang lên âm thanh nặng nề của vật nặng rơi xuống đất.
Mọi người vừa nghe tiếng động này, mí mắt giật giật, âm thanh nặng như vậy, trong phòng ngủ lại truyền ra chút tiếng cảm thán.
Diệp Liệt Thanh nghe tiếng động đó, trái tim vốn căng thẳng thắt lại, cơ thể nhanh hơn đầu óc, vội chạy vào phòng ngủ.
Để lại mọi người nhìn Văn Quốc Đống đang ngồi thẳng tắp.
Thấy ông từ đầu tới cuối đều tỏ ra thờ ơ, có người ngập ngừng hỏi: “Anh Cả, anh gặp... người... bên trong chưa?”
Nghe vậy, vẻ mặt Văn Quốc Đống lạnh hơn, thấy thế, người hỏi cũng không dám nói gì thêm.
Nhưng luôn có người không biết nhìn mặt đoán ý, thấy Diệp Liệt Thanh đi vào thật lâu mà vẫn chưa ra, không nhịn được hỏi: “Nhìn anh Năm lo lắng như thế, lần này không phải là thật đó chứ!?”
“Ai biết được... Bao năm qua, cậu có thấy anh ấy dẫn phụ nữ tới đây chưa!?”
“Nếu đưa tới đây, lần này chú Năm chơi lớn à...”
Mỗi người một câu, thấy đề tài chuẩn bị chuyển sang khi nào Diệp Liệt Thanh ly hôn.
Người đàn ông ngồi bên cạnh như người vô hình nghe vậy đột nhiên ho khan hai tiếng, “Khụ....”
Người đàn ông đã gặp Văn Uyển trước đây, hơn nữa vừa rồi nhìn thấy bộ dạng chuột gặp mèo của Diệp Liệt Thanh nên biết người phụ nữ đang ở trong phòng ngủ là ai.
“Anh Hai, anh bị sao vậy?”
“Không, không có gì...” Nói xong, dưới ánh mắt chằm chằm như tử thần của Văn Quốc Đống, thấp giọng mắng: “Đàn ông mà miệng rộng như vậy làm gì!?”
“Ha ha... Tò mò thôi mà! Chẳng lẽ anh không tò mò người phụ nữ nào có thể khiến cho anh Năm dẫn lên đảo giấu anh Cả?”
Nghe vậy, người đàn ông hung dữ trừng mắt nhìn người nọ, “Chú không nói lời nào cũng không ai coi chú là người câm đâu!”
Một lúc sau, có vài người ăn mặc như bác sĩ và y tá đi vào sân, rồi đi thẳng đến phòng ngủ.
Văn Uyển nằm trên giường, ôm eo, cắn chặt tay Diệp Liệt Thanh, đau đến nỗi mồ hôi đầm đìa cũng không dám nói lời nào.
Vừa rồi muốn tắm rửa, ai ngờ mặt đất quá trơn, bất cẩn ngã xuống đất, vặn eo, hiện giờ lưng đau thốn tim.
Bình thường cô chắc chắn sẽ khóc lóc gây gỗ, nhưng bây giờ có Văn Quốc Đống ở bên ngoài, dù đau muốn chết cũng đành cắn răng chịu đựng.
Diệp Liệt Thanh đỡ Văn Uyển, mu bàn tay đã bị Văn Uyển cắn chảy máu, thấy có người bước vào, vội nói: “Đóng, đóng cửa lại.”
Bác sĩ: “......”
Y tá bước vào sau nghe vậy, đóng cửa lại chặn ánh mắt dò hỏi của nhóm người bên ngoài.
Thấy vậy, Diệp Liệt Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, “Bị vặn eo... xem thử có cách nào chặn cơn đau không...”
Văn Uyển nghe những lời vừa rồi của Diệp Liệt Thanh càng tức giận hơn, cô càng cắn mạnh hơn.
“Ssss……” Diệp Liệt Thanh khẽ hít hà, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ em muốn cho bọn họ nhìn thấy?”
Văn Uyển oán hận trừng mắt nhìn Diệp Liệt Thanh, “Diệp Liệt Thanh! Dượng xong rồi!”
“Ngoan... Đừng gây chuyện! Để bác sĩ khám trước...”
Bác sĩ chữa trị cho Văn Uyển xong, Văn Uyển mới kéo cơ thể nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Mọi người bên ngoài vẫn chờ, mãi đến khi trời tối, Diệp Liệt Thanh và bác sĩ mới ra khỏi phòng.
Thấy Diệp Liệt Thanh lo lắng cho người phụ nữ trong phòng đến thế, có người lên tiếng, “Chú Năm, chú không sao chứ!?”
“Không, không có chuyện gì cả...”
“Hay là tối nay dẫn đi ăn chung luôn?”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Liệt Thanh thay đổi, “Không cần, không cần...”
“Chậc chậc chậc... Người phụ nữ nào mà giấu kỹ vậy?”
Diệp Liệt Thanh hít một hơi, sốt ruột quát lên, “Cậu nói nhiều quá! Có chuyện gì thì nói đi!”
Trong lúc cả đám cãi cọ ầm ĩ, Văn Quốc Đống đang uống trà liếc nhìn phòng ngủ cười lạnh.
Anh Hai Hàn ngồi bên cạnh nghe vậy, lập tức đứng thẳng dậy, nhìn Diệp Liệt Thanh hoàn toàn không biết gì cả, không nhịn được sờ trán.
Đôi khi ngốc nghếch một chút cũng khá tốt.
Văn Uyển hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.
Bây giờ cô chỉ biết, tốt nhất nên tránh xa Diệp Liệt Thanh cả đời này, mỗi lần ở cùng Diệp Liệt Thanh, cô luôn là người bị thương!
Diệp Liệt Thanh đưa cô lên núi hưởng tuần trăng mật, cô bị sốt, đăng ký trại hè cho cô, cô bị bắt cóc.
Hiện tại hai người vụng trộm, cô bị vặn eo.
Văn Uyển nằm trên giường, Diệp Liệt Thanh ở đằng sau tận tâm xoa eo cho cô.
Nhưng cho dù như thế, Văn Uyển càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng thấy Diệp Liệt Thanh không vừa mắt, “Diệp Liệt Thanh!! Dượng là sao chổi!!”
Diệp Liệt Thanh biết lúc này không thể chọc Văn Uyển, “Ừ, đúng vậy...”
“Dượng và Văn Tuyết kết hôn đã nhiều năm, tại sao không khắc chết Văn Tuyết đi!?”
Nếu Văn Tuyết chết, cô đâu đến nỗi phải chịu đựng thế này!?
Văn Uyển chửi một hồi lâu, nhưng Diệp Liệt Thanh ở phía sau không có chút phản ứng nào.
Thấy vậy, Văn Uyển tức giận quay đầu lại, căm hận nói: “Diệp Liệt Thanh! Chia tay!”