Chương 153: Dù tớ không nói, dượng cũng biết…
“Em không cần lo lắng chuyện của chúng tôi, hiện tại nên lo việc của em đi. Ấn tượng của mẹ em đối với Hoa Nguyên là số âm, dượng em… càng không cần phải nói. Mẹ em không giết anh ta vì nể mặt bác Cả của em, cho nên người có cơ hội thắng nhất là bạn trai nhỏ của em.”
“Chậc chậc… Không tồi, không tồi, một mũi tên giết hai con chim, rất giỏi!”
Triệu Vũ chân thành khâm phục chàng trai trông rất phúc hậu và vô hại đó, lúc trước tìm gặp Hoa Nguyên để nói về chuyện giữa Diệp Liệt Thanh và Văn Uyển, Hoa Nguyên quan tâm nên bị loạn và hoảng sợ, bị mẹ của Văn Uyển đá ra khỏi danh sách.
Văn Uyển bị tin tức lớn liên tiếp gây sốc, nhất thời quên phản ứng.
“Hoa Nguyên có lỗi, nhưng Lục Vân Tiêu không phải là người tốt…”
Đây là những lời cuối cùng Triệu Vũ để lại trước khi đi.
Văn Uyển tưởng rằng cô đã từ chối Lục Vân Tiêu, Lục Vân Tiêu biết tính cô nên sẽ từ bỏ.
Nhưng cô không ngờ sẽ gặp Lục Vân Tiêu trong lớp học phác hoạ.
Khi Lục Vân Tiêu xuất hiện trong lớp với tư cách là người mẫu, Văn Uyển sửng sốt hai giây, suốt buổi học, ánh mắt Lục Vân Tiêu dính chặt vào người Văn Uyển.
Sau khi tan học, Lục Vân Tiêu đi đến chỗ Văn Uyển, nhỏ giọng nói: “Tiểu Uyển, chúng ta cùng nhau ăn trưa đi.”
Văn Uyển nhìn chàng trai ngây thơ trước mặt, cảm thấy nghẹt thở chưa từng có.
Nếu sự khống chế của Diệp Liệt Thanh từng khiến cô muốn trốn thoát, thì sự ‘cố chấp’ lặng lẽ hiện giờ của Lục Vân Tiêu làm cô khó chịu hơn.
“Vân Tiêu, hôm đó tớ đã nói rất rõ với cậu, tớ không thích cậu, luôn coi cậu là em trai, chưa bao giờ nghĩ…”
“Tiểu Uyển, tớ không coi cậu là chị gái.”
Lục Vân Tiêu kiên định nói, “Chưa từng.”
Văn Uyển cảm thấy đầu mình to ra, nghĩ đến lời nói ngày đó của Triệu Vũ, nghiêm mặt nhìn vào mắt Lục Vân Tiêu, lạnh lùng nói: “Có phải cậu nói cho mẹ tớ biết chuyện của dượng không?”
Ai ngờ Lục Vân Tiêu gật đầu không chút do dự giây phút nào, “Là tớ.”
Không chờ Văn Uyển hỏi, Lục Vân Tiêu nói tiếp: “Tiểu Uyển, cậu biết mà, cậu và dượng sẽ không có kết quả, ông ấy lớn tuổi hơn cậu, là chồng của cô cậu, cậu gọi người ta là dượng mười mấy năm, ông ấy không thích hợp với cậu… Mẹ sẽ không đồng ý cho hai người ở bên nhau.”
Trước đây Văn Uyển nghe Lục Vân Tiêu gọi mẹ cô là ‘mẹ’, nhưng không cảm thấy có gì to tát, hiện tại cô cảm thấy… người này rất quá đáng.
“Cậu nói thích tớ, vậy hãy nói cho tớ biết, cậu thích điểm gì ở tớ?”
Văn Uyển nhìn thẳng vào mắt Lục Vân Tiêu, “Làm sao cậu biết Diệp Liệt Thanh không thích hợp với tớ? Chuyện tớ quen huấn luyện viên, cậu còn nói với ai nữa?”
Lục Vân Tiêu không ngờ Văn Uyển sẽ hỏi như vậy, vội vàng phủ nhận: “Không, tớ không nói với ai cả, thật sự, Tiểu Uyển, cậu tin tớ đi.”
Văn Uyển hít sâu một hơi, lúc này mới chậm rãi thả lỏng trong lòng, “Cậu tốt nhất đừng nói với ai cả.”
“Nhưng mà… Tiểu Uyển…”
Lục Vân Tiêu còn chưa nói xong, đã bị Văn Uyển ngắt lời, “Bây giờ tớ không muốn nhìn thấy cậu. Vân Tiêu, tớ không thích cậu, trước đây không thích, sau này cũng sẽ không thích. Cậu xứng đáng với một cô gái tốt hơn, nhưng cô gái này chắc chắn không phải là tớ.”
Văn Uyển nói xong, rời đi không hề quay đầu lại.
Lục Vân Tiêu ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Văn Uyển nhẹ giọng nói: “Nhưng mà Tiểu Uyển, dù tớ không nói, dượng cũng biết…”
Nói xong, không khỏi cười khổ: “Quả nhiên, trong chúng ta, cậu chỉ thích dượng.”
Tớ đã biết từ lâu, trong mắt và trong lòng cậu chỉ có dượng, cậu không bao giờ nhìn thấy những người khác tốt với cậu như thế nào.
“Sợi dây đỏ năm đó mà dượng ném đi, tớ đã leo lên miếu Nguyệt Lão quỳ lạy từng bước vào lúc 3 giờ sáng để cầu xin, tớ đã mất hai đêm để thắt nó một cách cẩn thận mới hoàn thành…”
Nhưng cậu trơ mắt nhìn dượng ném nó như vứt rác.
Nhà họ Văn cực kỳ hỗn loạn, Văn Uyển chỉ có thể nhìn mẹ và Diệp Liệt Thanh bận rộn như hai con quay.
Điều đáng mừng duy nhất là người làm chủ của nhà họ Văn, tức là bác Cả của cô, đã tỉnh lại, Văn Uyển cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô chưa hoàn toàn thư giãn thì nhận được nhiệm vụ của ‘mẹ nhỏ’ giao.
Văn Uyển nhìn tin nhắn không khỏi thở dài: “Cũng may mình quy phục sớm.”
Không những quy phục sớm, mà quan trọng hơn là cô không đóng vai cô em chồng ác độc trong cuộc hôn nhân giữa Tô Bối và Văn Quốc Đống.
Nếu không, sau khi thành công, thực sự không thể đề phòng được thủ đoạn tính sổ của người phụ nữ này.
Sau khi xách theo “món quà” mà “mẹ nhỏ” dặn dò để an ủi bác gái bị điên, Văn Uyển trực tiếp vào phòng bệnh đặc biệt để kể công.
“He he… Chị dâu, em đã giúp chị một việc lớn, chị sẽ cảm ơn em như thế nào?!”
Món đồ mà cô đưa, nếu Lâm Quyên thật sự dùng, dục vọng đốt cháy cơ thể là nhẹ, chỉ có người trước mặt mới nghĩ ra thủ đoạn tổn hại như vậy.
Lâm Quyên đến tuổi này, vốn dĩ sắp đến thời kỳ mãn kinh, lại bất mãn vì thiếu thốn tình dục, một khi bị kích thích, e rằng thời kỳ mãn kinh càng tới sớm hơn.
“Em muốn gì?”
“He he… Em muốn Diệp Liệt Thanh…” Văn Uyển không ngượng ngùng, trong khoảng thời gian này Diệp Liệt Thanh bận rộn, mẹ cô lại không ngừng thúc giục nhà bà ngoại giới thiệu đối tượng xem mắt cho cô.
Ban đầu có chút hứng thú khi nhìn những chú chó con trẻ tuổi, nhưng dần dà, muốn nội hàm thì không có, và rất trẻ con.
Diệp Liệt Thanh của cô ngon hơn…
Hai phòng bệnh gần nhau, hơn nữa lúc Diệp Liệt Thanh đi tới thì động tĩnh rất lớn, nhóm người không thể không chú ý.
Văn Uyển nghe âm thanh của Diệp Liệt Thanh thì không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Chị dâu…”
Tô Bối liếc Văn Uyển, “Em đó… Chút nữa Diệp Liệt Thanh tới đây… Hai người đừng ồn ào, bác Cả và mấy thím của em đều ở đây…”
“Dạ biết, dạ biết… Bọn em sẽ có chừng mực!”
“……” Tô Bối ôm đứa bé hung dữ trừng mắt nhìn Văn Uyển đang nôn nóng, “Em cứ làm đi… Nếu để mẹ em biết, coi thử có lột da em ra không!”
“Ai dà, chắc mẹ nhỏ sẽ không để mẹ em biết đúng không? Em biết mẹ nhỏ tốt với em nhất mà… Mẹ nhỏ tốt nhất vũ trụ!”
Văn Uyển kéo tay Tô Bối nhõng nhẽo đưa ra cửa, “Mẹ nhỏ tốt bụng ơi, mau đưa cục cưng Tiểu Ngọc của chúng ta đi tìm ba đi, đã lâu rồi nó chưa thấy ba thân yêu của nó… Nó chắc chắn nhớ ba…”
Tô Bối trợn mắt, ôm Văn Ngọc đi qua phòng bệnh bên cạnh.
Văn Uyển đứng ở cửa lắng nghe động tĩnh, một lúc sau, cửa vừa mở ra, Văn Uyển trực tiếp nhảy lên lưng người đàn ông, “Dượng…”
“Con bé chết tiệt! Biết ngay là em!”
“Hừ, Diệp Liệt Thanh! Lâu rồi mà dượng không nhớ em!!?”
Văn Uyển giận dỗi, cắn vào gáy Diệp Liệt Thanh, “Đồ đàn ông chó má! Có người phụ nữ khác bên ngoài phải không?!”
Diệp Liệt Thanh tức giận ôm cô ra trước, nhéo mông Văn Uyển thật mạnh, “Trong khoảng thời gian này ông đây bận rộn như con quay, tìm phụ nữ ở đâu?”
“Ai biết được!? Nếu hôm nay em không tìm dượng, dượng sẽ không tới tìm em đúng không!?”
Nói đến đây, Văn Uyển rất tức giận, dạo này bị Lục Vân Tiêu chọc tức, nhưng người đó rất cứng đầu, vì Lục Vân Tiêu biết chuyện của Hoa Nguyên, cô không dám mét Diệp Liệt Thanh.