KHAO KHÁT
Chương 19  

Chương 19: Có gì khó khăn có thể gọi cho tôi

“Cậu không bình thường à! Ai yêu cầu cậu qua đây!?”


Mấy cô bạn bên cạnh Văn Uyển đẩy cô gái kia ra, “Bị khùng!”


Cô gái thấy thế, hét lớn về phía huấn luyện viên cách đó không xa: “Huấn luyện viên! Văn Uyển đi học quân sự mà mang theo di động!”


Nghe vậy, Văn Uyển cau mày, lạnh mặt nhìn chằm chằm cô gái đang la hét vài giây.


Dưới cái nhìn chăm chú chết người của Văn Uyển, cô gái sợ hãi co rúm người lại, “Cậu, cậu làm gì đó!? Là lỗi của cậu!”


Văn Uyển cất di động, nhoẻn miệng cười: “Cậu cứ chờ đó cho tớ!”


Mẹ cô đương nhiên sẽ không nghe theo lời của Diệp Liệt Thanh để chuyển cô qua trường khác, chưa kể mối quan hệ giữa mẹ cô và Văn Tuyết như nước với lửa.


Không ai hiểu con bằng mẹ, mẹ cô biết hậu quả của việc nhét cô vào trường trung học phổ thông tư thục, vì vậy cô mới tiếp tục bị ‘nuôi thả’ trong trường học bình thường.


Trường này miễn phí, nhưng bầu không khí nói chung cũng không tệ.


“Bạn nữ cầm di động bên kia! Đứng ra!”


Giọng nam nghiêm khắc và hung dữ từ cách đó không xa truyền tới, người đàn ông mặc áo xanh ô liu có khuôn mặt nghiêm nghị đi về phía Văn Uyển.


Bạn nữ bên cạnh nhìn thấy người huấn luyện tới gần, vội vàng lớn giọng tố cáo: “Huấn luyện viên! Bạn Văn Uyển đe doạ em, còn muốn đánh em!”


Người đàn ông đi đến trước mặt Văn Uyển, đưa tay ra với Văn Uyển, “Giao ra đây!”


Văn Uyển bấm vào hộp thoại WeChat của Diệp Liệt Thanh, ngón tay nhanh chóng gửi tin nhắn.


【Cảm ơn ông già Diệp!  Yêu dượng, mua!! Nhớ nghĩ về cháu nhé.】


Mới vừa bấm gửi xong, trước mắt loé lên, di động rơi vào tay người đàn ông.


Người đàn ông nhìn thoáng qua màn hình di động, đoạn văn kia đập vào mắt.


Dưới cái nhìn chăm chú của cô gái đang duỗi cổ bên cạnh, anh khóa màn hình di động, nghiêm mặt nói với Văn Uyển: “Em đi theo tôi...”


Gặp người có tính tốt, không tức giận, Văn Uyển hiếm khi ngoan ngoãn một chút, “Dạ...”


Người đàn ông đi phía trước, Văn Uyển đi theo sau, đi được vài bước, cô nhìn cô gái tố cáo bằng ánh mắt rét buốt, môi mấp máy, “Cậu xong rồi.”


“Huấn luyện viên... Anh nhìn Văn Uyển kìa...”


Người đàn ông phía trước dừng lại, nói với đám đông đang nghỉ ngơi: “Toàn thể tập hợp! Thời gian nghỉ ngơi đã hết, xếp hàng, đứng trong tư thế quân đội!”


Cả đám lập tức sôi sục vì giận dữ, “Á... Đừng mà huấn luyện viên...”


“Hu hu hu... Huấn luyện viên, tụi em mới nghỉ năm phút, xin hãy thương xót...”


“Hu hu .... Huấn luyện viên Hoa...”


“Huấn luyện viên Nguyên ... là một huấn luyện viên giỏi, gần gũi, và đáng yêu...”


Tuy nhiên, sự tấn công dịu dàng và nhõng nhẽo của các cô gái lại không có tác dụng gì, ngược lại còn có tác dụng ngược.


Văn Uyển đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn cả lớp xếp hàng dưới ánh mặt trời.


Sau khi Văn Uyển và huấn luyện viên rời đi, sự tức giận của mọi người gần như đều hướng về cô gái đã ‘tố cáo’ Văn Uyển.


“Kẻ tố cáo kia, cậu vui rồi chứ gì!?”


“Đầu óc bị gì vậy!”


“Đúng đó!”


*


Văn Uyển đi theo người đó thật xa, nắng làm gương mặt cô nóng rát, nhẹ giọng nũng nịu: “Huấn luyện viên, nắng quá...”


Nhưng người đàn ông dẫn đường phía trước không hề quay đầu lại.


Mãi cho đến văn phòng huấn luyện viên, người đàn ông khóa điện thoại di động trong ngăn kéo, bình tĩnh nhìn Văn Uyển, hỏi: “Gia đình có hoàn cảnh khó khăn hay sao?”


Nghe vậy, Văn Uyển sửng sốt, “Hở?”


Thấy thế, người đàn ông rút một tờ giấy ra, viết một dãy số, “Đây là thông tin liên lạc của tôi, có gì khó khăn có thể gọi cho tôi.”


Nói xong, anh dừng lại, thêm một thông tin liên lạc khác.


“Không liên lạc với tôi được, thì có thể liên lạc với bạn tôi, cuộc sống của em chưa bắt đầu... đừng vì nhất thời...”


“Huấn luyện viên Hoa....”


Người đàn ông chưa nói xong, đã bị một giọng nữ bên ngoài cắt ngang, “Huấn luyện viên Hoa, vừa rồi có học trò báo cáo với tôi một việc, tôi muốn tìm trò Văn Uyển để xác minh...”


trichtinhlau.com/


Chương 19  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin