Chương 139: Sao cô lại gặp phải loại người mặt người dạ thú như thế này!
Nếu lão già kia nửa đêm ngủ ở phòng ngủ chính, không chạy tới phòng khách ngủ, anh đâu cần hứng gió lạnh lâu như vậy.
Văn Uyển nghe đến đây, cuối cùng đã hiểu, “Thảo nào…”
Có người đóng kịch, thì sẽ có người xem kịch…
Muốn biết tác dụng của vở kịch này thì phải xem phản ứng của người xem kịch tối nay.
Nghĩ thông suốt điểm này, hai mắt Văn Uyển tỏa sáng, ôm Diệp Liệt Thanh hôn thật mạnh, “Dượng tốt nhất…”
Diệp Liệt Thanh chưa kịp phản ứng với viên đạn bọc đường của Văn Uyển, đã bị cô đẩy đến mép giường, “Đã trễ rồi, ngủ đi… buồn ngủ muốn chết!”
Diệp Liệt Thanh tức ngực, nhưng nghĩ đến cảnh Văn Uyển đã đợi rất lâu tối nay, cơn tức giận trong lòng cũng dịu đi.
Văn Uyển tán tỉnh xong, đặt tay lên eo Diệp Liệt Thanh, thân mật nói: “Dượng, ôm ngủ nha…”
“……” Diệp Liệt Thanh nghiến răng, cởi quần, kéo tay Văn Uyển nắm gậy thịt nóng hổi.
“Ồ… Dượng bé to ghê… Huyệt của Uyển Uyển nhỏ như vậy, trước đây làm sao ăn được nhỉ…”
Văn Uyển mang một bộ mặt non nớt ngây thơ, nhưng không nói được chữ nào ngây thơ.
“Không cho ông đây chịch, còn muốn trêu chọc ông đây?”
“Ai bảo dượng không đến sớm!” Nói xong, Văn Uyển chỉ đồng hồ, “Nếu dượng chậm chút nữa, bác Cả của em sẽ dậy…”
Diệp Liệt Thanh biết tối nay Văn Quốc Đống không ngủ ngon, mình cũng không ngủ ngon, đành chấp nhận số phận nắm tay Văn Uyển nhanh chóng tuốt gậy thịt.
Kể từ lúc đó, Văn Uyển chưa gặp lại Văn Quốc Đống, Diệp Liệt Thanh thỉnh thoảng lén về nhà vào ban đêm, rời khỏi nhà họ Văn vào buổi sáng trước khi Văn Tuyết ngủ dậy.
Bộ dạng lén lút này khiến Văn Uyển khó chịu trong lòng khi nhìn thấy Văn Tuyết, tuy biết Diệp Liệt Thanh không thích Văn Tuyết, nhưng chỉ cần cô nhìn thấy Văn Tuyết thì khó chịu cả người.
Cô không thoải mái thì người trong nhà đừng hòng vui vẻ.
Văn Uyển biết Lâm Quyên và Văn Tuyết không thích kiểu trang điểm của cô, ngày thường cô thích trang điểm ở trong nhà rồi đi khắp nơi, đặc biệt là vào buổi tối, khiến Văn Tuyết sợ tới mức hét lên rất nhiều lần.
Trong dịp Tết, Hoa Nguyên biến mất gần nửa năm cuối cùng cũng xuất hiện.
Văn Uyển do dự một lát, vẫn đi gặp Hoa Nguyên.
Khi gặp lại, Văn Uyển nhìn gương mặt đã từng trắng trẻo mềm mại của Hoa Nguyên hiện lên một tia u sầu.
Lúc Hoa Nguyên nhìn thấy Văn Uyển theo phong cách Punk hoàn toàn mới, vẻ ngạc nhiên trên mặt mất vài giây mới tiêu tan.
“Tiểu Uyển…”
“Chuyện gì? Ban ngày ban mặt mà thấy ma à!?”
Văn Uyển bất mãn mắt trợn mắt, ghi sổ nợ Hoa Nguyên trong lòng, Diệp Liệt Thanh bình thường thích quản cô, lúc trước nhìn thấy cô trang điểm và ăn mặc kiểu này cũng chỉ nói vài câu, không lộ ra biểu cảm kinh hoàng như vậy.
“Không… Không có…” Hoa Nguyên xoa mặt thật mạnh, “Anh nghe mẹ nói, em đã biết…”
Nghe vậy, Văn Uyển gật đầu, không hề có biểu hiện tức giận hay buồn bã sau khi bị lừa dối.
Hoa Nguyên nhìn biểu cảm của cô gái trước mặt, tâm trạng vốn lo lắng càng căng thẳng hơn, “Em… không có gì muốn hỏi hay sao?”
“Hở?” Văn Uyển lắc đầu, “Không cần hỏi, ít nhiều gì cũng đoán được.”
Lần cô bỏ nhà đi, bác Cả của cô rầm rộ tìm kiếm cô, cho dù Hoa Nguyên ngốc nghếch cũng biết gia đình cô không bình thường.
Hơn nữa họ Văn ở thành phố Lâm, chỉ cần hỏi thăm một chút là biết.
Hoa Nguyên khẽ nắm chặt tay, thử thấp giọng hỏi: “Em… không giận chút nào hả…”
“Giận? Cũng bình thường… Ban đầu có một chút.”
Nghe vậy, Hoa Nguyên vội vàng muốn giải thích, lại bị Văn Uyển cắt ngang, “Nhưng sau đó em ngẫm nghĩ, lúc trước anh có ý đồ là tại vì em bám theo anh, cho anh cơ hội đúng không? Anh có ý xấu, nhưng anh đẹp trai, lại chịu dỗ dành và nhường nhịn em… Hơn nữa lúc ban đầu, anh cũng thật lòng từ chối em, không giống như mấy kẻ cặn bã khác muốn từ chối còn dụ dỗ người ta, cho nên riêng về điểm này, anh tốt hơn đám cặn bã bưng chén ăn xong, đặt chén xuống đập vỡ nồi…”
Có một số kẻ cặn bã lợi dụng xong sẽ vỗ mông bỏ đi, hơn nữa cô có thể cảm nhận được Hoa Nguyên quả thật muốn thiệt tình chịu trách nhiệm, cô cũng tin Hoa Nguyên là một người đàn ông có trách nhiệm.
Nhưng… ai bảo ngay từ đầu cô thèm gương mặt anh làm chi!
Ngay từ đầu đã biết bọn họ sẽ không có tương lai, thì làm sao có thể hy vọng và chờ mong? Ai sẽ đầu tư quá nhiều cảm xúc vào một người đàn ông được định sẵn là người qua đường trong cuộc đời mình? Cho dù là cảm xúc đơn giản nhất…
“Tiểu Uyển…”
“Được rồi… Em biết anh muốn nói gì… Tuy rằng anh lợi dụng em, nhưng anh đã thành công! Điều em để ý hơn là, anh lợi dụng em nhưng kết quả không được như mong muốn, em thật sự sẽ… ừm… khinh thường anh…”
Nghe vậy, Hoa Nguyên mở miệng, dưới ánh mắt cởi mở của Văn Uyển, dù có ép bao nhiêu chữ trong cổ họng cũng không nói ra được.
Mặc dù anh đã đưa ra đủ loại giả định, chuẩn bị đủ kiểu.
Nhưng hiện tại ở trước mặt Văn Uyển, anh không thể nói được chữ nào.
Văn Uyển trưởng thành hơn so với anh tưởng tượng, thậm chí thông suốt…
“Đừng nói nữa, đi gặp dì đi… Trong khoảng thời gian này, dì rất lo cho anh…”
Người thấp thỏm bất an nhất mấy ngày nay không phải là Hoa Nguyên, mà là người phụ nữ yếu đuối đa cảm đó.
“Tiểu Uyển…”
“Hở?”
Hoa Nguyên cúi đầu, giọng trở nên khàn khàn, “Xin lỗi…”
“Nếu như anh nói một cách trịnh trọng như vậy…”
Văn Uyển thở dài nặng nề, đi đến ôm đầu Hoa Nguyên, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, “Không sao cả.”
Nhìn nhau hồi lâu, cổ họng Hoa Nguyên nhúc nhích, sau một hồi mới nói: “Vậy chúng ta…”
“Dì ở trên… Ớ…”
Văn Uyển chưa kịp dứt lời, Hoa Nguyên đã duỗi tay ra ôm eo Văn Uyển hôn cô.
Tiểu Uyển… Tôi không chỉ dối em một việc.
Những chuyện đó, tôi hy vọng em sẽ không bao giờ biết.
Trong bệnh viện có người ra ra vào vào, Văn Uyển đấm lên ngực Hoa Nguyên, “A…”
Hoa Nguyên mút mạnh lên môi Văn Uyển rồi nói: “Để mẹ xem… Dù sao em cũng là con dâu tương lai, xem sớm hay xem muộn cũng như nhau…”
Nghe vậy, Văn Uyển đẩy ra, “Vô sỉ…”
Rõ ràng vừa rồi vẫn tỏ vẻ áy náy và tự trách, nhưng chỉ trong chốc lát đã thay đổi thành bộ mặt dày vô sỉ.
“Tiểu Uyển, anh thiệt lòng…”
Ban đầu anh quả thật có ý đồ, nhưng hiện giờ thì khác…
“……” Văn Uyển không chịu nổi loại tình huống này nhất, cô quay đầu, “Nói sau đi, hiện giờ anh còn đang trong thời gian kiểm tra, nếu em không hài lòng, có thể chia tay… Ssss…”
Lời còn chưa dứt, Văn Uyển không khỏi hít hà, “Hoa Nguyên!! Anh làm gì đó!?”
Hoa Nguyên vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, bình tĩnh nhìn khuôn mặt tức giận của Văn Uyển, “Tiểu Uyển… Anh không đồng ý…”
Eo của Văn Uyển bị cánh tay Hoa Nguyên siết đau đớn, lại nghe anh nói như vậy, cô tức giận giẫm lên mũi chân của người đàn ông, “Anh không đồng ý cái gì? Anh không đồng ý thì có ích lợi gì?!”
“Em biết anh đang nói gì… Anh không đồng ý, lời em nói không tính…”
“Hoa Nguyên!! Em… Em…”
Văn Uyển tức giận cắn mạnh lên cánh tay trái của Hoa Nguyên, mãi cho đến khi mùi máu nồng nặc tràn trong miệng, Hoa Nguyên vẫn không buông tay ra.
“Buông ra!”
“Không…” Đối với sự đau đớn trên vai, Hoa Nguyên thậm chí không hề cau mày, nhàn nhạt nói: “Cả đời này sẽ không buông tay…”
Văn Uyển nghe xong, cảm thấy ngọn lửa trong lòng xông thẳng lên đầu, “Anh… Anh… Cầm thú!!”
Sao cô lại gặp phải loại người mặt người dạ thú như thế này!!