Chương 17: Rõ ràng dượng cũng hưởng thụ lắm mà
“Hừ...”
Thấy Văn Uyển cố ý xoa dịu mình, Diệp Liệt Thanh cười lạnh rồi quay mặt đi.
Văn Uyển không để bụng, liếc nhìn thái độ lạnh lùng của người đàn ông, giơ tay tăng âm lượng điện thoại di động lên một chút.
“A… Anh trai tuyệt vời quá… Ưm… Anh trai giỏi quá……”
“Anh trai…… Thoải mái ghê…… A…… Đừng……”
“Anh trai…… Sắp tới…… Sắp tới……”
“A……”
Giọng nữ cao vút giả tạo không ngừng phát ra từ di động của Văn Uyển, mặt Diệp Liệt Thanh giật liên tục.
“Anh trai…… Anh tuyệt quá đi…… Người ta còn muốn……”
Giọng nói ngọt ngấy khiến Diệp Liệt Thanh nổi da gà đầy người, nhưng Văn Uyển lại xem say sưa giống như không có việc gì xảy ra.
“Tắt đi! Suốt ngày không lo học! Chỉ xem mấy thứ này à!?”
“Nhưng rõ ràng sáng nay dượng cũng hưởng thụ lắm mà...”
Diệp Liệt Thanh cắn răng, trừng mắt với người nào đó, “Văn Uyển!!”
“Cháu đang ở đây... Mới sáng sớm đừng gọi hồn... Linh hồn nhỏ bé của người ta đã bị dượng lấy mất từ lâu rồi, chỉ thuộc về một mình dượng thôi...”
“À, không đúng, tim, gan, thể xác và linh hồn của cháu đều thuộc về dượng...”
Diệp Liệt Thanh nghe vậy, đạp phanh, quát cô: “Xuống xe!”
Anh cực kỳ nghi ngờ, nếu ở lại với Văn Uyển thêm nữa, anh sợ sẽ không kiềm chế được tính tình hung bạo của mình và đánh cô một trận.
Thấy anh thật sự tức giận, cô đưa tay lên miệng làm dấu hiệu im lặng, tiếp tục bấm xem bộ phim ngắn của mình.
Diệp Liệt Thanh nhìn thoáng qua, cảm thấy huyết áp lại tăng lên, khởi động xe lần nữa, lạnh lùng nói: “Trở về tôi sẽ nói với mẹ cháu, để chị ấy chuyển cháu qua trường trung học phổ thông quân sự hóa.”
Văn Uyển nhìn di động không ngẩng đầu lên: “À... Tùy dượng. Dượng đừng hối hận là được.”
Vừa dứt lời, di động của Diệp Liệt Thanh vang lên.
Diệp Liệt Thanh nhìn di động, nói với Văn Uyển: “Trả lời điện thoại.”
Văn Uyển bấm loa ngoài.
“Anh Năm, người phụ nữ kia thừa nhận, Diệp Vận đã xúi giục.”
Một câu đã khiến sắc mặt Diệp Liệt Thanh vốn không dễ nhìn lại u ám hơn.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia không nhìn thấy, nói tiếp: “Người phụ nữ kia nói rằng Diệp Vận mở lời trong giới ‘danh viện’ của bọn họ, ai có thể ngủ với anh một đêm sẽ được 20 vạn, nếu có con với anh sẽ được 50 vạn.”
“Người phụ nữ kia còn nói, mọi người trong vòng tròn của bọn họ rất hào hứng với điều kiện này, ai cũng có ý tưởng riêng...”
“Ha...” Diệp Liệt Thanh nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt cực lạnh, “Đối với nó, tinh trùng của ông đây rất có giá trị!”
“Vậy... mình nên làm gì với người phụ nữ này!?”
Nghe vậy, khoé mắt Diệp Liệt Thanh liếc Văn Uyển, “Nó thích chơi thuốc thì để nó chơi cho đủ luôn.”
Nói xong, người đàn ông trực tiếp cúp điện thoại.
Văn Uyển ngồi bên cạnh có vẻ như không nghe thấy những lời Diệp Liệt Thanh vừa nói, chỉ lo nhìn di động của mình.
Mãi đến khi Diệp Liệt Thanh cúp điện thoại mới ngẩng đầu lên, vui vẻ nhìn mặt nghiêng của Diệp Liệt Thanh, “Dượng... Em gái của nợ tốt với dượng ghê.”
Diệp Liệt Thanh liếc nhìn Văn Uyển, “Chuyện của người lớn, con nít quan tâm làm gì...”
Anh không cần suy nghĩ cũng đoán được đứa em gái của nợ đang âm mưu chuyện gì, làm nhiều như vậy chỉ để chia rẽ mối quan hệ giữa anh và nhà họ Văn.
Cô ta cho rằng chỉ cần anh và Văn Tuyết ly hôn, đương nhiên sẽ mất nhà họ Văn làm chỗ dựa.
Văn Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết nghĩ tới việc gì, đột nhiên thở dài, “Em gái của dượng có đầu óc giống Văn Tuyết, cả hai nên là chị em ruột mới đúng, chậc... Ngây thơ và ngu giống nhau.”
“Dượng, vụ này lời nhiều đó! Chỉ cần 50 vạn là có người sinh con cho dượng! Hay là để cháu kiếm số tiền này nhé!?”
Diệp Liệt Thanh nhịn đã lâu, nhưng vẫn không nhịn được, “Câm miệng đi!”
trichtinhlau.com/