Chương 105: Hoa dại làm sao thơm bằng hoa nhà do tự tay mình nuôi lớn…
Liễu Nhứ không hiểu những phiền muộn trong lòng Diệp Liệt Thanh, chỉ uống một ngụm canh rồi đề nghị: “Sắp đến sinh nhật của Văn Tuyết rồi, dượng không thể ở nhà chị mãi được.”
Người ngoài không biết Diệp Liệt Thanh ở đâu, nhưng Văn Quốc Đống rất rõ, không chừng ngày nào đó sẽ đến nhà bà nổi điên.
Diệp Liệt Thanh không phải không hiểu ẩn ý trong lời nói của Liễu Nhứ, “Tiểu Uyển như thế này khiến em không yên tâm...”
“Chị là mẹ nó, dượng không yên tâm cái gì?”
Diệp Liệt Thanh cảm thấy tức ngực không giải thoát được, không cách nào thoải mái, “Em....”
Ấp úng thật lâu cũng không thể đưa ra lý do.
Lúc này Liễu Nhứ mới nói ra những lời trong lòng, “Dượng nhìn chằm chằm Tiểu Uyển quá kỹ... biết là dượng đang lo lắng cho cháu gái, nhưng ai không biết sẽ cho rằng dượng có ý gì đó với Tiểu Uyển.”
Người nói vô tâm, nhưng người nghe có ý.
Thân thể thả lỏng của Diệp Liệt Thanh chợt cứng đờ, “Hừ, chị nói nhảm gì đó...”
“A....”
Ngày hôm sau Văn Uyển cố ý ngủ đến trưa mới dậy, lúc xuống lầu liếc nhìn khắp nơi.
Bảo mẫu thấy đôi mắt Văn Uyển đảo quanh ở dưới lầu, lập tức nói: “Sáng nay dượng cháu đi rồi...”
Nói xong, bà lặng lẽ lấy một tấm thẻ trong túi ra.
“Trước khi đi dượng cháu bảo tôi đưa cái này cho cháu, nói rằng đừng để cho mẹ cháu biết...”
Văn Uyển nhận lấy tấm thẻ, nhếch khóe miệng, “Đàn ông toàn một thứ đức hạnh.”
Gặp chuyện chỉ biết dùng tiền để giải quyết, không biết Diệp Liệt Thanh dùng chiêu này với Văn Tuyết bao nhiêu lần.
Nghĩ đến Văn Tuyết, Văn Uyển không ngăn được sự bực bội, “Cháu ra ngoài đây, nói với dượng tối nay đừng nấu ăn, cũng đừng chờ cháu.”
Diệp Liệt Thanh cứ nhìn chằm chằm khiến cô vô cùng khó chịu và chán ghét, thậm chí đã tới mức căm ghét.
“Ừ...”
******
“Tiểu Uyển, tớ mệt quá...”
Tần Chi cầm ly trà sữa, vẻ mặt tiều tụy, “Tớ thật sự không biết nên làm gì bây giờ...”
Văn Uyển hút trà sữa, vỗ vai Tần Chi, “Người kia lại tới quấy rầy cậu à?”
Tần Chi gật đầu, mặt mày không khỏi u sầu, “Tiểu Uyển, tớ khổ quá...”
“Tớ không biết tự nhiên vì sao ban đầu dây dưa với anh ta giống như bị ma ám.”
“Tớ không muốn gặp anh ta, nhưng anh ta tới nhà tớ mỗi ngày... Tớ rất sợ.... Tớ không dám nói với ba mẹ. Bọn họ tưởng gần đây tâm trạng tớ ủ rũ là vì chuyện bị bắt cóc. Anh ta rõ ràng biết tớ rơi vào tình trạng này là vì cái gì, mà vẫn giả nhân giả nghĩa giúp ba mẹ tớ liên lạc với bác sĩ tâm lý... Thậm chí còn nói với ba mẹ tớ rằng muốn dẫn tớ ra ngoài thư giãn...”
“Tiểu Uyển... Anh ta đáng sợ lắm, giống như anh ta luôn quanh quẩn bên người tớ... Tớ đi đâu cũng bị anh ta nhìn chằm chằm... và quan sát...”
Tần Chi càng nói càng kích động, cuối cùng thậm chí còn có ý định giật tóc mình thật mạnh.
Văn Uyển thấy Tần Chi có khuynh hướng tự hại mình, vội vàng kéo tay Tần Chi, “Chi Tử, cậu bình tĩnh nào...”
“Tớ không bình tĩnh được... Tiểu Uyển, tớ khó chịu lắm... Tớ sắp điên rồi... Tớ thật sự sắp điên...”
Văn Uyển ôm Tần Chi không ngừng vỗ lưng cô, “Không sao đâu... Chi Tử, sẽ không sao đâu...”
Cô không ngờ chỉ trong vòng vài ngày không gặp, khả năng chịu đựng của Tần Chi đã tới giới hạn.
Nếu tiếp tục bị áp lực như vậy, Tần Chi thật sự sẽ sụp đổ.
Thấy Tần Chi cực kỳ thống khổ, Văn Uyển thở dài, đành gọi điện thoại cho Diệp Liệt Thanh.
Lúc này người duy nhất cô có thể tin tưởng dường như chỉ có Diệp Liệt Thanh.
Diệp Liệt Thanh nhận được điện thoại của Văn Uyển không bao lâu đã chạy tới.
Văn Uyển ôm Tần Chi, nhẹ giọng dỗ dành: “Chi Tử, chúng ta đi thôi...”
“Đi đâu?”
“Đến một nơi an toàn.”
Diệp Liệt Thanh đưa hai người đi gặp bác sĩ tâm lý lần trước, sau khi Tần Chi đi vào, Văn Uyển ngơ ngẩn ngồi ở phòng chờ.
Trong mắt cô, Triệu Vũ và Diệp Liệt Thanh đều giống nhau, đều có sự khống chế gần như biến thái...
Nhưng giờ xem ra, Diệp Liệt Thanh chưa bao giờ khiến cô thống khổ giống như Tần Chi, có lẽ do tâm lý cô mạnh mẽ, hoặc có thể là cô không yêu Diệp Liệt Thanh, cho nên mới không thống khổ giống Tần Chi...
Văn Uyển không cách nào cảm nhận được sự thống khổ của Tần Chi, nhưng vẫn đau lòng cho cô gái này...
Người có đạo đức sẽ luôn luôn sống mệt mỏi.
Diệp Liệt Thanh ngồi bên cạnh Văn Uyển, ôm eo cô, sau một lúc lâu mới nói: “Là người đàn ông ở bãi đậu xe lần trước phải không?”
Văn Uyển gật đầu, lạnh lùng liếc anh, “Sau này nếu dượng... Ưm...”
Lời còn chưa dứt, đã bị Diệp Liệt Thanh bịt miệng lại.
“Ông đây không bỉ ổi như vậy, chỉ cần em thành thật, ông đây sẽ không làm gì cả!”
Diệp Liệt Thanh oán hận trừng mắt nhìn Văn Uyển, “Giờ mới biết ông đây tốt chứ gì?”
Nghe vậy, Văn Uyển cười lạnh, há miệng cắn tay Diệp Liệt Thanh.
“Dượng tốt hơn tên cặn bã đó ở chỗ nào? Không phải cũng đứng núi này trông núi nọ à?! Đồ khốn nạn!!”
“Ssss! Con bé chết tiệt, ngày nào cũng cắn... Trên người ông đây bị em cắn không còn chỗ nào lành lặn cả!”
“Ồ, không chịu nổi nữa à?”
Văn Uyển vừa nói vừa ngồi trên người Diệp Liệt Thanh, cởi áo sơmi của anh, cắn vào cổ anh cho đến khi chảy máu mới nhả ra, “Dượng có giỏi thì đi tìm người yêu nào không cắn dượng đi! Dựa vào ngoại hình của đội trưởng Diệp, tìm một người yêu dịu dàng, hiền lành, giỏi trên giường là chuyện dễ dàng phải không!”
“Ông đây ra ngoài tìm phụ nữ khi nào!?”
Nói xong, giọng Diệp Liệt Thanh lập tức khàn đi, hai tay vuốt ve sau lưng Văn Uyển, “Hơn nữa... hoa dại làm sao thơm bằng hoa nhà do tự tay mình nuôi lớn...”
"Đồ lưu manh! Không biết xấu hổ!”
Văn Uyển mắng xong rồi cắn môi Diệp Liệt Thanh.
“Tiểu Uyển...”
Tần Chi đẩy cửa ra, bắt gặp hai người đang "hôn nhau say đắm", một bàn tay của người đàn ông còn đặt lên ngực Văn Uyển.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tần Chi sửng sốt thật lâu mới lấy lại tinh thần.
Trên mặt Văn Uyển lại chẳng có chút xấu hổ nào khi chuyện tốt của mình bị phá vỡ, cắn lên miệng Diệp Liệt Thanh thật sâu mới thả lỏng.
Dưới cái nhìn chăm chú của Tần Chi, Diệp Liệt Thanh thản nhiên rút tay ra, còn chỉnh lại áo xộc xệch của Văn Uyển.
“Tiểu... Tiểu Uyển... Tớ... Tớ không nhìn thấy gì cả...”
Văn Uyển chậm rãi rời khỏi người Diệp Liệt Thanh, “Cậu thấy cũng không sao...”
“Tiểu Uyển....”
Diệp Liệt Thanh đứng dậy trước mặt Tần Chi, tự nhiên nắm tay Văn Uyển, “Đi thôi... Tôi đưa cả hai về nhà trước.”
“Chi Tử, chút nữa tớ sẽ nhờ mẹ tớ gọi điện thoại cho ba mẹ cậu, trước khi năm học mới bắt đầu, cậu sẽ ở nhà tớ.”
Tần Chi nhìn hai người nắm chặt tay nhau, gật đầu, “Cảm ơn....”
Văn Uyển thản nhiên nhún vai, “Cậu cứ coi như là phí bịt miệng, dù sao cậu cũng đã thấy rồi...”
Tần Chi giật khóe miệng một cách chán nản, “Được...”
Buổi tối Tần Chi nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, Văn Uyển xoay qua ôm eo cô, “Nếu không hiểu thì đừng nghĩ nữa...”
“Tiểu Uyển...”
“Hở?”
Tần Chi nhìn về phía trước với cặp mắt trống rỗng, do dự hồi lâu mới hỏi: “Cậu không hối hận hay sao?”
Bọn họ rõ ràng đang ở trong giai đoạn thanh xuân tươi đẹp nhưng lại bị mắc kẹt trong đầm lầy, không nhìn thấy tương lai.
“Tớ à?” Văn Uyển tựa cằm vào vai Tần Chi, “Trong từ điển của tớ không có hai chữ hối hận.”