Chương 140: Nhà họ Văn này, đúng là không có ai tốt...
Hoa Hân ở trên lầu luôn chú ý tới hai người dưới lầu, tuy rằng không nghe thấy cuộc trò chuyện bên dưới, nhưng có thể cảm nhận được sự tức giận tỏa ra từ Văn Uyển.
“Tiểu Nguyên… Con buông tay ra… Tiểu Uyển đang tức giận…”
Hoa Nguyên nghe giọng nói ở trên lầu, nhưng động tác vẫn như cũ.
Hoa Hân ở trên lầu ho khan một trận mới dừng, xoay người trở về phòng.
Một lúc sau, hộ lý đẩy Hoa Hân xuống lầu.
Hoa Hân ngồi trên xe lăn, cầm một cành cây không biết lấy ở đâu, trông có vẻ như vừa bẻ xuống cách đây không bao lâu.
Hoa Hân lạnh lùng quát Hoa Nguyên: “Hoa Nguyên! Mẹ bảo con buông tay ra! Có nghe thấy không!!”
Văn Uyển thấy Hoa Hân đang cầm cành cây nên không nhúc nhích, âm thầm thả lỏng.
Hoa Nguyên vẫn thờ ơ ôm chặt Văn Uyển, “Mẹ, mẹ đừng…”
Chữ ‘quản’ chưa kịp nói ra, Hoa Hân đã giơ cành cây quất lên người Hoa Nguyên, “Buông ra không!?”
Hoa Nguyên thậm chí không cau mày, “Không buông.”
“Được… Không buông… Con không buông này…”
Hoa Hân quất lên người Hoa Nguyên, còn đặc biệt nhắm vào bắp chân không có quần che lại.
Mỗi lần ra tay đều chính xác tránh Văn Uyển.
Cho dù Hoa Nguyên như vậy, Văn Uyển vẫn hơi lo lắng cho sức khỏe của Hoa Hân, “Anh mau buông em ra! Dì đang tức giận!”
“Không…”
“Sức khỏe của dì không tốt!” Văn Uyển thấy sắc mặt Hoa Hân dần dần tái nhợt, có chút nóng nảy, “Anh nhìn dì kìa…”
Lúc này Hoa Nguyên mới quay đầu qua, thấy sắc mặt bà trắng bệch và thở dồn dập, vội vàng kéo Văn Uyển bước tới, “Mẹ… Mẹ…”
Hoa Hân dùng sức quá nhiều, cơ thể không chịu nổi, đẩy tay Hoa Nguyên ra, thở hồng hộc: “Đừng gọi tôi là mẹ…”
Sự cố chấp và không từ thủ đoạn của Hoa Nguyên ở một mức độ nào đó cực kỳ giống người đàn ông kia.
Đây là điều bà lo lắng nhất, bà rất rõ người đàn ông kia đê tiện cỡ nào.
Bà không muốn Văn Uyển trở thành người thứ hai như bà, lãng phí cả cuộc đời.
“Dì… Chúng ta đi vô trước, để bác sĩ kiểm tra…”
Văn Uyển lên tiếng, Hoa Hân gật đầu, không hề nhìn Hoa Nguyên bên cạnh, lạnh lùng nói: “Dì không muốn nhìn thấy nó.”
Nói xong, nhờ hộ lý đẩy bà lên lầu.
Văn Uyển nhìn Hoa Nguyên, không để ý đến anh, đi theo lên.
Hoa Nguyên đứng tại chỗ một lát, sau một lúc lâu mới đi lên lầu, chỉ ở bên ngoài phòng bệnh.
“Tiểu Uyển…” Hoa Hân nằm trên giường, yếu ớt nhìn Văn Uyển, “Dì không dạy dỗ nó tốt…”
Nghe vậy, Văn Uyển lắc đầu, “Dì… Cháu không trách dì.”
Dạy dỗ bằng lời nói và việc làm rất quan trọng, nhưng mỗi người là một cá thể độc lập, tính cách khác nhau.
Mẹ cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng cô chẳng học được gì cả, hiện tại cô là một kẻ vô dụng ăn no chờ chết, bác Cả của cô rất ưu tú, nhưng con trai có khác gì cục cưng bám váy mẹ không làm nên trò trống gì cả.
Nếu bỏ qua những mưu mô, Hoa Nguyên và Văn Lê khác xa nhau như hai thái cực.
“Huấn luyện viên khá tốt…”
Nhưng tính tình thế này… Cô cảm thấy sau này nên giữ khoảng cách.
Nói cách khác, ‘tình yêu nam nữ’ giữa họ tốt nhất là nên kết thúc.
Trước kia cô không sợ Hoa Nguyên, nhưng trải qua chuyện hôm nay, cô bắt đầu hơi sợ…
Đây có lẽ là một người còn khó chơi hơn Diệp Liệt Thanh, Diệp Liệt Thanh sẽ nhượng bộ, thậm chí thỏa hiệp vì cô.
Nhưng Hoa Nguyên… cô không chắc chắn.
Sau khi từ bệnh viện trở về, Văn Uyển chặn Hoa Nguyên, chuẩn bị ‘chiến tranh lạnh để chia tay’.
Sau Tết, người nhà họ Văn lần lượt rời khỏi nhà cũ.
Văn Uyển nghĩ rằng chuyện cô mách lẻo với Văn Tuyết vào đêm giao thừa không đủ mạnh, nên định bổ sung thêm thuốc trước khi Văn Tuyết rời đi.
“Cô Út…” Văn Uyển bước tới thân mật nắm cánh tay Văn Tuyết, nhẹ giọng nói: “Đây là kem trị tàn nhang mà bạn cùng lớp của cháu mang từ nước ngoài về, cô xem cô kìa, trong khoảng thời gian này không chăm sóc da đủ nên trên mặt có nhiều đốm hơn…”
“Cô dùng thử đi, không cần tiêm thuốc làm đẹp mỗi ngày, mấy thứ đó sẽ khiến làn da mau lão hóa hơn…”
“Có tuổi rồi mà không chăm sóc kỹ lưỡng thì không thể so với các cô gái trẻ tuổi…”
Mỗi một câu của Văn Uyển nói ra, mặt Văn Tuyết đen hơn một chút, mở món đồ trong tay Văn Uyển ra.
“Không cần sự tốt bụng giả tạo của cháu!”
Tô Bối ở xa xem kịch, nghe hai người nói chuyện, trầm tư liếc nhìn món đồ trên tay Văn Uyển.
Trong nháy mắt, chủ đề kia của Văn Uyển đột ngột chuyển sang Văn Quốc Đống.
“Bác gái, bác cũng phải chú ý nhé, các cô gái trẻ ở xung quanh bác Cả còn nhiều hơn xung quanh dượng…”
Văn Uyển nói xong, nhìn Tô Bối cách đó không xa đầy ẩn ý, “Bác gái, mấy người đàn ông có chức có quyền giống bác Cả và dượng ấy, có vô số ong bướm vờn quanh người bọn họ…”
“Bọn họ có thể chống lại sự cám dỗ nhất thời, nhưng không thể chịu được sự cám dỗ cả đời…”
Đặc biệt là khi có hỏa hoạn trong nhà, bọn trộm đang nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, biết đâu ở gần thì có lợi hơn…
“Không thể nào, bác Cả của cháu không phải là loại người như vậy.”
Lâm Quyên nói rất chính đáng, nhưng chỉ có mình bà ta biết rõ lòng mình thẳng thắn đến mức độ nào.
Văn Uyển liếc nhìn Tô Bối, dường như Tô Bối đã hiểu sự ám chỉ của cô, tiếp tục rắc muối vào tim Lâm Quyên.
Ai cũng biết Lâm Quyên không thể làm gì Văn Uyển, bà ta quay qua trút giận lên đầu Tô Bối.
Tô Bối không phải là loại người để yên cho người khác thao túng, sau khi qua lại vài câu, quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu vốn không hòa hợp lập tức trở nên giống như thùng thuốc nổ.
Khi Lâm Quyên giơ tay tát vào mặt Tô Bối, Văn Uyển tinh mắt thoáng nhìn thấy bóng dáng Văn Quốc Đống.
Nghĩ đến sự xuất hiện lặng lẽ của Văn Quốc Đống ở bên ngoài phòng ăn buổi tối hôm đó, Văn Uyển nhìn gương mặt sưng phù của Tô Bối, âm thầm nuối tiếc giùm Lâm Quyên.
Đặc biệt là người mẹ thong thả tới muộn của mình, sau khi đổ thêm dầu vào thùng lửa, cả nhà đều có thể nghe thấy tiếng chửi bới ầm ĩ của Lâm Quyên.
Trong lúc hỗn loạn, Văn Uyển và Tô Bối không khỏi nhìn nhau.
Sau khi nở nụ cười ăn ý từ xa, quay qua chỗ khác.
“Đủ rồi! Ầm ĩ chuyện gì!”
Văn Uyển đang đoán xem khi nào Văn Quốc Đống mới kết thúc, Văn Quốc Đống đã gia nhập chiến trường.
“Cô là người có vai vế lớn, làm ầm ĩ ở đây còn ra thể thống gì nữa!? Nếu không muốn rời đi thì cô có thể ở nhà cũ một mình!”
Những lời này vừa dứt, Văn Uyển không khỏi nhìn thật sâu vào bác Cả ra vẻ đạo mạo của mình.
Nếu cô không vô tình phát hiện ra ‘sự gian díu mập mờ’ còn chưa xảy ra giữa hai người, e rằng cô sẽ bị bộ dạng ăn nói chính đáng của Văn Quốc Đống lừa gạt.
Nhà họ Văn này, đúng là không có ai tốt.
Toàn là cáo già nguy hiểm!
Lâm Quyên gây rối trong nhà cũ, Văn Uyển và Tô Bối hợp tác ăn ý với nhau, nhân tiện còn kéo thêm mẹ mình.
Cuối cùng Lâm Quyên thành công mất cả chì lẫn chài, không được gì cả, còn phải ở lại nhà cũ cùng với con trai.
Kết quả này nằm ngoài dự liệu của Văn Uyển, nhìn bác Cả của mình đuổi theo ‘chị dâu’ của mình, còn Văn Lê đuổi theo bóng lưng hai người lần lượt rời đi, ánh mắt ngập tràn hứng thú.
Văn Uyển liếc Lâm Quyên nằm liệt dưới đất, hét lên với Văn Lê: “Anh Văn Lê, anh để mặc bác gái à!?”