KHAO KHÁT
Chương 51  

Chương 51: Em sẽ dẫn theo Tiểu Uyển qua đó

“Mấy người muốn ép tôi chết thì tới đây! Có giỏi thì tới đi!”


Văn Uyển vừa vào cửa đã nghe thấy Văn Tuyết lại nổi điên ở trong nhà, cười lạnh nói: “Nói cứ như nếu cháu bảo cô chết, thì cô sẽ tìm đến cái chết vậy.”


Văn Tuyết thấy Văn Uyển, toàn thân tựa như bị châm thuốc nổ, mất lý trí, cầm đồ ném thẳng vào Văn Uyển, “Con khốn, mày còn có mặt mũi trở về! Dượng mày mà có chút chuyện gì, tao sẽ đòi mạng mày!!”


Tóc húi cua bên cạnh thấy Văn Tuyết nổi điên, nhanh nhẹn kéo Văn Uyển ra phía sau, nhìn Văn Tuyết bằng ánh mắt hiện lên một tia ghét bỏ, nhưng trên mặt lại không lộ ra, “Chị dâu... Chị hiểu lầm rồi...”


Nhưng anh ta chưa kịp nói xong, người phụ nữ ngồi bên kia đột nhiên đứng dậy, bất ngờ tát vào mặt Văn Tuyết.


“Tôi muốn xem thử cô muốn mạng nó như thế nào!!”


“Liễu Nhứ!! Đồ khốn!!”


Văn Tuyết bị tát đột ngột, sau khi phản ứng lại, nhào về phía Liễu Nhứ. Liễu Nhứ tập thể dục quanh năm, khỏe mạnh hơn cơ thể yếu ớt của Văn Tuyết rất nhiều.


Lần xé nát này, Văn Tuyết không chiếm được chút tốt đẹp nào.


Thấy phụ nữ ở nhà họ Văn rối loạn, tóc húi cua muốn rời đi cũng không được, muốn ở lại cũng không xong.


“Hôm nay đã làm phiền anh, cũng muộn rồi, anh về sớm nghỉ ngơi đi.”


Văn Uyển nói xong, cười ngại ngùng, “Để anh chê cười rồi.”


“À... Được, được rồi.”


Người đàn ông tóc húi cua vội vàng thoát khỏi nơi rắc rối này, trước khi đi còn quay lại nhìn.


Thấy cô gái có nụ cười ngại ngùng vừa rồi xắn tay áo, tham gia vào cuộc hỗn chiến, bộ dạng đằng đằng sát khí, không có chút nhỏ nhắn dễ thương lúc nãy.


“.....”


Nghe tiếng thét chói tai thỉnh thoảng truyền đến từ phía sau, người đàn ông không khỏi thở dài: “Đúng là yêu quái.”


Không những thay đổi sắc mặt nhanh chóng như Diệp Liệt Thanh, mà còn tàn nhẫn và độc ác không thua Diệp Liệt Thanh.


Một mình Văn Tuyết chọi với hai người, xung quanh còn có không ít chị dâu giúp đỡ, trong trận xé rách mặt này, ả ta không đạt được tốt đẹp gì, chỉ bị thương toàn thân.


Tối hôm qua vốn đã để lại thương tích, bây giờ chưa hết một ngày mà trên người lại thêm nhiều vết thương mới.


Trò hề đến nửa đêm mới kết thúc.


Liễu Nhứ mang theo Văn Uyển trở về phòng, lạnh mặt nhìn chằm chằm Văn Uyển một lúc lâu, “Chuyện gì đã xảy ra!?”


Văn Uyển nằm lên giường, quấn chăn kín mít, “Còn chuyện gì nữa... Khi nào bác Cả về, mẹ hỏi bác Cả còn rõ hơn hỏi con...”


“Con biết đó không phải là chuyện mẹ muốn hỏi...”


Nghe vậy, thân thể Văn Uyển đột nhiên cứng đờ, khí thế yếu đi một nửa, “Ai biết mẹ hỏi cái gì!?”


Liễu Nhứ nhìn Văn Uyển rúc trong chăn như con rùa đen rụt đầu, hít sâu một hơi, “Văn Uyển... Con đừng xen vào chuyện người lớn.”


Nghe Liễu Nhứ nói vậy, đôi mắt Văn Uyển tối sầm, “Mẹ, con thật sự chẳng làm gì cả...”


Nghe vậy, Liễu Nhứ cuối cùng cũng rời khỏi phòng mà không nói gì.


Văn Uyển nghe tiếng đóng cửa mới chui ra khỏi chăn, ngẩn ngơ nhìn trần nhà.


“Nếu ba còn sống, ba sẽ không hiểu lầm mình...”


Nói xong, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, chẳng mấy chốc đã ướt áo gối.


Văn Uyển tủi thân cầm di động, chọc vào ảnh đại diện của Diệp Liệt Thanh, “Dượng cũng sẽ không...”


Trên đời này, ngoài ba cô, người đàn ông có thể bao dung và chiều chuộng cô không có giới hạn chỉ có Diệp Liệt Thanh.


Cô sẽ không hãm hại Diệp Liệt Thanh, chẳng thà cùng anh làm việc xấu.


*


Mãi cho đến buổi sáng hôm sau.


Diệp Liệt Thanh mới bước vào văn phòng của Văn Quốc Đống với hai quầng thâm dưới mắt, “Anh Cả...”


Văn Quốc Đống nhàn nhạt liếc nhìn anh, trả lại điện thoại di động, “Tiểu Uyển đã gửi rất nhiều tin nhắn.”


“Liễu Nhứ hiểu lầm nó.”


Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh lập tức nhíu mày, sắc mặt tối sầm, “Con bé trông tùy tiện, nhưng tâm tư cẩn thận... Nó...”


Anh còn chưa dứt lời, đã thấy Văn Quốc Đống nghiêm túc nhìn chằm chằm mình, Diệp Liệt Thanh lau mặt, “Sao, sao vậy?”


Văn Quốc Đống nghĩ đến video ông đã xem trên di động ngày hôm qua, vô tình trượt tay, thấy nội dung nói chuyện phiếm của hai người.


“Anh Cả?”


Văn Quốc Đống xoa huyệt thái dương, nói nửa thật nửa giả: “Có phải mối quan hệ của hai dượng cháu gần quá hay không!?”


Đôi mắt Diệp Liệt Thanh hơi nheo lại, sắc mặt không thay đổi: “Cũng bình thường.”


“......”


Văn Quốc Đống không nói nên lời, cúi đầu nhìn tài liệu trên tay, ngược lại nói: “Vụ án của Bạch Điềm Điềm không thuộc thẩm quyền của em. Nếu em có thời gian quan tâm đến vụ án của người khác, sao không tranh thủ lần ‘nghỉ phép’ này để về nhà và quan tâm đến người trong nhà…”


Chuyện của Diệp Liệt Thanh, nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, dựa theo thủ tục thông thường, tạm thời nghỉ phép một thời gian là điều khó tránh khỏi.


Ngay lúc này, ‘người trong nhà’ mà Văn Quốc Đống nhắc tới, đương nhiên không thể là người nhà họ Văn.


Nghe vậy, sắc mặt vốn khó coi của Diệp Liệt Thanh lại đen hơn, “Lại là Diệp Vận.”


Văn Quốc Đống không thèm nhìn anh, “Hai ngày nữa, lệnh nhậm chức chính thức sẽ được đưa ra, lúc này có rất nhiều người theo dõi, tự cẩn thận hơn...”


"Ván cờ" mà Văn Quốc Đống hiện tại đang tham gia thực chất không hẳn là "ván cờ" thật sự.


Diệp Liệt Thanh lạnh mặt đáp lời, rồi xoay người đi ra ngoài


Văn Quốc Đống thấy sắc mặt Diệp Liệt Thanh đặc biệt khó coi, khẽ thở dài, “Tháng sau là sinh nhật của ông cụ Diệp, có rảnh thì trở về xem thử.”


Diệp Liệt Thanh nghe xong, nhét điếu thuốc vào miệng, “Lão già đó bây giờ chỉ còn một hơi thở, còn làm tiệc sinh nhật...”


Nói xong, không khỏi lạnh lùng thêm vào: “Ông ta không sợ vui quá mức sẽ tự tiễn mình đi tại chỗ.”


“......”


“Hai ngày trước ông cụ gọi điện thoại cho anh, muốn em trở về...”


Những chuyện xấu ngày xưa ở nhà họ Diệp còn tệ hơn nhà họ Văn nhiều.


Năm đó Văn Quốc Đống bị Văn Tuyết gài bẫy, đứa con thứ năm của nhà họ Văn bị Văn Tuyết hại chết, hết chuyện này đến chuyện khác, lúc đó hai vợ chồng già họ Văn lựa chọn một điều nhịn chín điều lành.


Nếu những chuyện này đổ lên đầu Diệp Liệt Thanh, e rằng đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Văn từ lâu.


Văn Quốc Đống không làm vậy, Văn Quốc Đống chịu đựng, nhẫn nhịn mấy chục năm, cho đến khi ông cụ Văn qua đời, mình lên làm chủ nhà.


Nhưng Diệp Liệt Thanh trực tiếp cắt đứt quan hệ với nhà họ Diệp, cả đời không lui tới.


Hiện giờ chẳng qua ông cụ Diệp đã lớn tuổi, biết mình không thể bảo vệ con tôm vô dụng kia, lúc này mới nhớ trong nhà còn có một đứa con trai nữa.


“A...” Diệp Liệt Thanh hít sâu một hơi, trong đôi mắt bình tĩnh hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa, một lát sau mới nói: “Tháng sau... Em sẽ dẫn theo Tiểu Uyển qua đó.”


Nghe vậy, Văn Quốc Đống ngước mắt liếc nhìn dấu cắn trên cổ Diệp Liệt Thanh, “Nếu muốn gây sự, nên dẫn ong bướm bên ngoài của em tới đó, có ích hơn là mang theo mười Văn Uyển...”


Văn Uyển không điên như Văn Tuyết... Văn Tuyết có thể điên bất kể dịp nào.


Diệp Liệt Thanh không đáp lại, mà nói: “Muộn rồi, em đi về trước, đưa Tiểu Uyển đi học.”


Chương 51  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin