Chương 117: Tiểu Uyển, cháu cài nhầm hai cúc áo
Bàn tay Văn Uyển đặt trên cổ Hoa Nguyên chậm rãi trượt dọc cơ ngực đi xuống, nhéo bụng dưới của anh, nhỏ giọng oán giận: “Ai bảo anh bận rộn quá chi, cả kỳ nghỉ đông chẳng thấy anh đâu cả....”
Nghe vậy, dục vọng trong mắt Hoa Nguyên sâu hơn, giọng khàn khàn, “Đã làm xong những chuyện đó rồi...”
“Ừ... Làm xong rồi, không bao lâu nữa phải nhập ngũ....”
Nói đến đây, tâm trạng Văn Uyển không tốt, chu miệng không vui: “Lúc đó núi cao bạn gái ở xa... Ưm...”
Hoa Nguyên không chờ cô nói xong, cúi xuống ngậm môi Văn Uyển, “Không biết tương lai có xa hay không, hiện tại anh chỉ biết bạn gái đang ở trong vòng tay...”
“Ưm… Huấn luyện viên… Dì còn ở đây...”
Văn Uyển run rẩy liếc nhìn người phụ nữ đang ngủ trên giường, cô không ngờ Hoa Nguyên to gan đến thế, dám táo bạo ở trước mặt mẹ anh.
Cô thích kéo Diệp Liệt Thanh đến trước mặt Văn Tuyết để tìm kích thích là bởi vì cô chắc chắn Văn Tuyết sẽ không tỉnh lại, cũng chắc chắn rằng Diệp Liệt Thanh sẽ che chở cho cô.
Nhưng hiện giờ… ở bên cạnh mẹ Hoa Nguyên, sự căng thẳng và sợ hãi trong lòng hoàn toàn không giống như lúc ở cạnh Văn Tuyết.
Khi Hoa Nguyên nghe Văn Uyển gọi mẹ anh là ‘dì’, anh bất mãn cắn miệng cô gái, “Giờ còn gọi dì?”
“Ssss... Đau...” Văn Uyển nhéo mạnh cơ bụng của Hoa Nguyên, “Chưa kết hôn, không gọi là dì thì gọi thế nào?”
“Kết hôn chỉ là vấn đề thời gian thôi phải không? Gọi sớm hay gọi muộn cũng như nhau…” Trong giọng nói của Hoa Nguyên có một chút dỗ dành, nói nhỏ: “Nếu gọi sớm, có thể nhận phí sửa miệng sớm hơn……”
Nghe vậy, Văn Uyển không khỏi trợn to mắt, nhìn Hoa Nguyên không thể tin tưởng, “Anh vậy mà quan tâm đến phí sửa miệng của vợ tương lai! Không biết xấu hổ!”
“Mới biết à? Muộn rồi……”
Nói xong, lại đè Văn Uyển vào góc hôn.
Âu yếm một hồi lâu, Hoa Nguyên vẫn không đột phá điểm mấu chốt trong phòng bệnh, chỉnh lại áo cho Văn Uyển, cũng không quên đề tài vừa rồi.
“Tài sản riêng của mẹ anh nhiều hơn anh gấp mấy lần, thật sự không động lòng chút nào hay sao?”
Văn Uyển hất bàn tay Hoa Nguyên đang sờ mó ngực cô, tức giận nói: “Em sẽ không cấu kết với anh làm chuyện xấu!”
Còn kết hôn! Suy nghĩ nhiều quá!
Nếu bây giờ cô dẫn Hoa Nguyên tới trước mặt Diệp Liệt Thanh, cô có thể nhặt xác Hoa Nguyên ngay tại chỗ.
Hai người âu yếm thật lâu nhưng không ai để ý rằng người phụ nữ trên giường đã cử động.
Mãi cho đến giờ ăn tối, Hoa Hân mới ‘từ từ tỉnh lại’, trong phòng bệnh chỉ còn Văn Uyển đang nằm trên bàn chán nản chơi game.
“Tiểu Uyển...”
“Dạ? Dì tỉnh rồi ạ?”
Hoa Hân nhìn chằm chằm Văn Uyển vài giây, đè nụ cười trên môi, nhỏ giọng nói: “Tiểu Uyển, cháu cài nhầm hai cúc áo...”
Nghe vậy, Văn Uyển cúi đầu nhìn chỗ ngực nhăn bèo nhèo và chiếc cúc cài sai vị trí, nhất thời cảm thấy có tiếng sấm sét vang lên trong đầu, khuôn mặt đỏ bừng như bị đốt cháy.
Hoa Nguyên vừa bước vào đã nhận ra bầu không khí khác thường trong phòng, “Mẹ, Tiểu Uyển, ăn cơm...”
Văn Uyển cúi đầu xoay người, quay lưng về phía hai người, cài lại cúc áo.
Thấy thế, Hoa Nguyên nhìn mẹ mình đang nín cười, vẻ mặt khó hiểu, “Mẹ... Có chuyện gì vậy?”
“Không... Không có gì... Tiểu Uyển, chuẩn bị xong thì ăn cơm đi.”
Văn Uyển thấy vẻ mặt hiểu rõ của Hoa Hân, cảm thấy như bị kim châm, đỏ mặt nói: “Dì... Cháu không đói bụng... Cháu về nhà ăn...”
Hoa Nguyên vừa nghe cô nói thế, lập tức nóng nảy, “Sao vậy? Không phải đã đồng ý tối nay anh đưa em về hay sao?”
Nghe vậy, Văn Uyển đỏ mặt, hung dữ trừng mắt nhìn Hoa Nguyên, “Em...”
“Được rồi, Tiểu Uyển, cùng nhau ăn đi... Nếu bây giờ cháu rời đi... anh Hoa sẽ trách dì dọa cháu bỏ chạy.”
“Dì…”
Văn Uyển không dám nhìn biểu cảm trên mặt Hoa Hân, cúi đầu ngồi xuống bàn ăn.
“Được rồi, đừng mắc cỡ nữa... Đâu phải dì không có tuổi trẻ đâu...”
Nói xong, Hoa Hân giơ tay vỗ mạnh vào đầu Hoa Nguyên, “Tiểu Uyển còn nhỏ, không được bắt nạt Tiểu Uyển, có nghe không?”
“Dạ biết...”
Hoa Hân thấy Văn Uyển cúi đầu thấp hơn, lo lắng Văn Uyển hiểu lầm, nhẹ giọng quát Hoa Nguyên, “Con đã trưởng thành, nhưng Tiểu Uyển vẫn là trẻ con, mẹ không ngăn cản chuyện của hai đứa... Nhưng...”
“Mẹ...”
Hoa Nguyên sợ Hoa Hân phản đối, vội vàng gọi, “Bọn con...”
“Con đừng nói nữa! Tiểu Uyển sắp thi đại học, trước đó con không được xằng bậy! Khi nào Tiểu Uyển vào đại học, con và mẹ sẽ tới nhà gặp mẹ Tiểu Uyển xin lỗi! Tiểu Uyển không biết gì, chẳng lẽ con cũng vậy!?”
Nghe vậy, Hoa Nguyên đuối lý, sờ mũi, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con định... chờ Tiểu Uyển thi đại học xong mới đi.”
Hoa Hân cụp mắt suy nghĩ một lát, gật đầu, “Đi sớm một chút cũng tốt... Con nói với Triệu Vũ hoãn đợt hóa trị tiếp theo một tháng... Mẹ đi cùng con...”
Văn Uyển không nói câu nào từ đầu tới cuối, hai mẹ con bên cạnh đã sắp xếp mọi việc cho tương lai.
“Dì... Không cần gấp gáp... Mẹ cháu bận rộn công việc lắm, có khi hơn nửa năm cháu không gặp mẹ... Sức khỏe của dì quan trọng hơn...”
“Mẹ, Tiểu Uyển nói đúng đó, để con đi trước, khi nào con bị đuổi ra ngoài thì mẹ đi...”
Nghe vậy, Văn Uyển hung hăng nhìn Hoa Nguyên, “....”
“Được... Theo ý đôi bạn trẻ đi, ăn cơm nào... Đồ ăn nguội rồi...”
Thấy hai người ngừng suy nghĩ, Văn Uyển mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô không ngờ hai mẹ con đều có trách nhiệm.... như vậy.
Sau cuộc trò chuyện, Hoa Hân hoàn toàn coi Văn Uyển là con dâu tương lai.
Thỉnh thoảng kể cho Văn Uyển nghe về những khoảnh khắc xấu hổ của Hoa Nguyên lúc anh còn chưa hiểu chuyện, Hoa Nguyên vừa nghe hai người nói chuyện phiếm, vừa gắp đồ ăn cho hai người.
Thấy Văn Uyển kén ăn, anh lặng lẽ gắp mấy món mà Văn Uyển không thích về chén mình rồi ăn hết.
Nhìn cảnh này, gương mặt u sầu của Hoa Hân mới dịu đi, “Mặc dù bây giờ nó luôn có khuôn mặt đơ, khi còn nhỏ nó thường hay cười lắm...”
“Gặp ai cũng vui vẻ, từ nhỏ đã được nhiều người thích, nó nhận được nhiều lì xì nhất vào ngày lễ ngày tết....”
Nói xong, nụ cười trên mặt Hoa Hân nhạt dần, “Nhưng sau đó...”
Nghĩ đến tình trạng chấn động của gia đình sau khi Hoa Nguyên ba tuổi, và sự vô tình của người đàn ông kia, Hoa Hân không kìm nén được cảm giác tội lỗi trên mặt.
“Tại dì... Tiểu Nguyên mới trở nên thế này...”
“Mẹ... chuyện đã qua bao nhiêu năm rồi.”
Mặt Hoa Nguyên không có biểu cảm gì, gắp một miếng thịt kho vào chén Văn Uyển, “Chuyện xưa... đã trôi qua...”
Văn Uyển im lặng lắng nghe, không nói lời nào, cô vẫn luôn biết Hoa Nguyên, hoặc là mẹ của Hoa Nguyên có chuyện trước đây...
Hiện giờ anh không muốn nói, cô sẽ không chủ động hỏi.
Mỗi người đều có bí mật trong lòng mà không muốn ai biết, cô cũng có...
Trước khi đi về, Hoa Hân lấy một bao lì xì trong túi ra, đưa cho Văn Uyển.
“Dì.... Cháu không thể nhận...”
“Cầm đi, lần trước cháu tới, dì đã muốn đưa cho cháu, nhưng không tìm thấy cơ hội thích hợp.”
“Dì...”
Hoa Nguyên cầm bao lì xì nhét vào túi Văn Uyển, “Cho em thì em cầm đi...”
Văn Uyển cảm thấy thứ trong túi không phải là bao lì xì, mà là một tảng đá nặng một vạn cân.