Chương 158: Gen của ông đây không tốt chỗ nào?
“Không về! Em có nhà đâu? Em không có nhà!”
“Hai người cứ từ từ nói chuyện… Nói đến tối thì bác Cả của em có thể giữ em ở lại ăn một bữa.”
Nếu Văn Uyển tiếp tục sống ở đây, cô sợ Văn Quốc Đống tức giận sẽ không nhịn được đuổi Văn Uyển ra ngoài.
Văn Uyển hiểu lời ít ý nhiều trong những lời của Tô Bối, nắm tay Diệp Liệt Thanh mặt dày đuổi theo.
“Em không đi, không đi đâu hết! Tiểu Ngọc đã quen ngủ với em trong khoảng thời gian này… Nếu em đi, nó sẽ khóc…”
Tô Bối nhìn Diệp Liệt Thanh ở phía sau Văn Uyển, thẳng thắn nói: “Thích đến thế thì tự sinh một đứa…”
“A… Không muốn!” Văn Uyển trực tiếp từ chối không hề suy nghĩ, “Con nít có gì tốt đâu? Sinh ra khóc lóc ầm ĩ, khi còn nhỏ thì khóc lóc ồn ào, trưởng thành thì huyên thuyên… nhức đầu… Em không muốn sinh!”
Nghe vậy, Tô Bối thấy sắc mặt Diệp Liệt Thanh không đẹp lắm, thầm thở dài, “Vậy em tránh xa Văn Ngọc đi…”
“Không! Em trai của em thì khác! Em trai của em ngoan biết bao nhiêu! Mềm mại, mũm mĩm, thật đáng yêu!”
Nói xong, Văn Uyển tức giận trợn mắt với Diệp Liệt Thanh, “Gen của bác Cả tốt… mới sinh ra cục cưng Văn Ngọc mềm mại dễ thương như vậy!”
“Gen của ông đây không tốt chỗ nào?”
“Hừ… Ai biết…”
Văn Uyển thích Văn Ngọc, Văn Ngọc cũng dính Văn Uyển, buổi tối cơm nước xong, Văn Quốc Đống đen mặt muốn tiễn khách.
Văn Tiểu Ngọc nước mắt lưng tròng nắm chặt tay Văn Uyển không buông ra, hoàn toàn không màng gương mặt đen như than của cha mình, “Chị đừng đi… Đừng đi… Ôm… Ôm một cái đi…”
Diệp Liệt Thanh thấy Văn Uyển lưu luyến Văn Ngọc, không nhắc đến chuyện về nhà nữa, trực tiếp ngồi bên cạnh Văn Uyển dỗ dành Văn Tiểu Ngọc.
Ánh mắt Văn Quốc Đống muốn chém Diệp Liệt Thanh rất rõ ràng, không có ý định che giấu.
Tô Bối kéo tay áo Văn Quốc Đống, “Ông xã ơi… Có người giúp anh dỗ con mà anh không vui à?”
“Tối nay bảo Văn Uyển tự ru Tiểu Ngọc ngủ.”
Mấy chữ này gần như bật ra khỏi kẽ răng của Văn Quốc Đống.
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Liệt Thanh thay đổi.
Tô Bối liếc Văn Quốc Đống, “Con em phải ngủ với em…”
Cô không muốn khi Văn Ngọc tỉnh dậy lúc nửa đêm, bắt gặp Diệp Liệt Thanh lén lút vào phòng Văn Uyển.
Lỡ như hai người không kìm lòng nổi, làm chuyện gì đó, Văn Ngọc thấy sẽ không tốt.
Hiển nhiên Văn Quốc Đống cũng nghĩ đến điểm này, hung dữ trừng mắt nhìn Diệp Liệt Thanh.
“Hai đứa không có nhà riêng hay sao?”
Ông nghe nói Diệp Liệt Thanh đã chuẩn bị căn nhà tân hôn xong rồi, chỉ chờ Liễu Nhứ mủi lòng đồng ý cho hai người kết hôn.
Gần đây Liễu Nhứ luôn ở nước ngoài, tránh nói về chuyện kết hôn của Diệp Liệt Thanh và Văn Uyển.
Bà vẫn không yên tâm giao Văn Uyển Diệp Liệt Thanh, cho dù Diệp Liệt Thanh hiện tại “tràn đầy sự chân thành”.
“Bác Cả, bác nói vậy… chẳng lẽ nhà bác không phải là nhà con hay sao? Con là cháu của bác, Diệp Liệt Thanh là em kết nghĩa của bác…”
“Một đứa là con gái, một đứa là em trai… Không có địa vị ở trong lòng bác ư?”
Nghe vậy, Văn Quốc Đống hừ lạnh, “Nếu con gái của bác giống con… Ông đây sẽ đánh gãy chân nó… Ssss…”
Lời còn chưa dứt, Tô Bối ở dưới bàn véo eo ông thật mạnh.
“Em muốn xem thử, anh đánh gãy chân con gái em như thế nào… Hở?”
Văn Quốc Đống nghiến răng, oán hận trừng mắt nhìn Văn Uyển, thấp giọng nói: “Thì tại chưa có…”
“Đừng nghĩ đến chuyện đó nếu có!”
Buổi tối cơm nước xong.
Văn Quốc Đống đi ra vườn tỉa hoa, Tô Bối vào phòng làm việc bận rộn với công chuyện của mình.
Cả hai không quan tâm đến đứa bé, Văn Uyển ôm Văn Ngọc nhìn hai vợ chồng mặc kệ mọi chuyện, bĩu môi với Diệp Liệt Thanh, “Nhìn đi! Tiểu Ngọc của chúng ta thật đáng thương… Không có chị ở đây, Tiểu Ngọc là một đứa nhỏ tội nghiệp không ai thương cả…”
“Thương…”
“Ngoan, Tiểu Ngọc, nói theo chị nè, thương chị…”
Ai ngờ Văn Ngọc kêu lên không hề suy nghĩ: “Thương mẹ…”
Văn Uyển hôn thật mạnh lên mặt Văn Ngọc, “Thằng nhóc vô tâm này! Chị không tốt với em à?”
“Thương mẹ…”
“Thương chị…”
“Thương ba…”
Văn Uyển nhìn Văn Tiểu Ngọc ở trong vòng tay mình không ngừng lảm nhảm, đột nhiên cảm khái nói: “Lão Diệp… Anh coi nè… Huyết thống thật thần kỳ.”
Văn Ngọc còn bé nhưng mỗi ngày đều gọi ‘mẹ’ hoặc ‘ba’, thường xuyên nói thương mẹ, thương ba.
Văn Ngọc đáng yêu hơn nhiều so với những đứa bé trong gia đình của cậu Văn Uyển.
Diệp Liệt Thanh thấy Văn Uyển ôm Văn Ngọc không buông, thấp giọng nói: “Nếu thích thì sinh một đứa.”
Văn Uyển trợn mắt nhìn Diệp Liệt Thanh, “Nuôi con mệt lắm, anh không thấy bác Cả của em chăm con đến nỗi có mấy sợi tóc bạc rồi hay sao.”
“Con lặp lại những lời vừa rồi coi?”
Văn Quốc Đống cầm kéo, mặt đen thui đứng cách hai người không xa, “Ai có tóc bạc?”
Văn Uyển thấy sắc mặt Văn Quốc Đống không tốt, vội vàng kéo Diệp Liệt Thanh ra trước mặt che lại, lúc này mới nhỏ giọng nói: “Vốn đã có tóc bạc rồi mà… Cứ tưởng mình còn trẻ…”
Diệp Liệt Thanh che trước mặt Văn Uyển, nhếch khóe miệng, “Ừ, Tiểu Uyển nói cũng không sai.”
Lớn tuổi rồi, nên chú ý đến việc bảo dưỡng.
“Ừ, em trẻ lắm, cục trưởng Diệp còn trẻ mà sao đến giờ vẫn chưa kết hôn lần thứ hai!?”
Văn Quốc Đống liếc nhìn Diệp Liệt Thanh đang che chở cho cô, lên tiếng xỏ xiên.
Diệp Liệt Thanh tự biết nếu dây dưa với Văn Quốc Đống trong vấn đề này, kết quả cuối cùng là hai bên đều thua, cho nên anh không đáp lại.
Nhưng dáng vẻ này lại khác ở trong mắt Văn Uyển, cô kéo Diệp Liệt Thanh ra, Văn Uyển không sợ ‘quyền lực’, nhìn Văn Quốc Đống, hừ nhẹ, “Kết hôn lần thứ hai thì có gì tốt? Người ta nói, hôn nhân như một ngôi mộ, bác Cả đã vào mộ hai lần rồi, ông già bị chôn hai lần mà còn kiêu ngạo nữa?”
“Khụ khụ…”
Tô Bối đứng ở trên lầu ho khan hai tiếng, cắt đứt ba người ở dưới lầu đang thảo luận và nghiên cứu về ‘cuộc hôn nhân thứ hai’.
“Tiểu Uyển, bế Tiểu Ngọc lên đây, đã đến giờ Tiểu Ngọc đi ngủ.”
Văn Uyển nhìn đồng hồ khó hiểu, “Sao hôm nay Tiểu Ngọc ngủ sớm vậy?”
Tô Bối hung dữ trừng mắt nhìn Văn Uyển, chưa kịp nói gì, Văn Quốc Đống đã lạnh lùng nói: “Bảo con ôm thì con ôm đi.”
Sau khi Văn Uyển bị Văn Quốc Đống rống, mím miệng, “Lão Diệp… Bác ấy nạt vợ anh!”
Diệp Liệt Thanh, “……”
Tô Bối ở trên lầu không thấy cảnh này, nói thẳng với Văn Quốc Đống: “Văn Quốc Đống! Anh bế con lên đây.”
Mọi người đều biết thị trưởng Văn sợ vợ, uy nghiêm bao nhiêu ở trước mặt người ngoài và thậm chí cả đàn em, thì về nhà sợ vợ bấy nhiêu.
“Vợ…”
“Không dỗ Tiểu Ngọc ngủ thì tối nay anh đừng hòng ngủ…”
Nói xong, Tô Bối xoay người rời đi.
“Mẹ nhỏ oai quá!” Văn Uyển hưng phấn vẫy tay sau lưng Tô Bối, “Mẹ nhỏ thật là đẹp…”
Văn Quốc Đống đi rửa tay, bế Văn Ngọc lên lầu, “Tối nay hai đứa ngủ dưới lầu!”
“Con không muốn!” Văn Uyển trực tiếp từ chối không cần suy nghĩ, “Mẹ nhỏ nói chỉ cần con muốn tới nhà này, con ngủ ở chỗ nào cũng được! Lời bác nói không tính!”