Chương 97: Nó là cháu gái của anh… Cháu gái ruột
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh không quan tâm đến cơn đau ở thân dưới, lạnh giọng từ chối: “Không được!”
Văn Quốc Đống nhàn nhạt liếc anh, “Tại sao không được?”
“Không cần nhắc lại chuyện này! Em không đồng ý!”
Văn Quốc Đống không để ý tới sự kích động của Diệp Liệt Thanh, bảo tài xế quay xe trở lại nhà họ Văn, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Liễu Nhứ là mẹ ruột của nó, anh là bác ruột của nó, em.... chỉ là dượng của nó, hãy nhớ vị trí của mình....”
“Em không đồng ý thì việc này không được!” Sắc mặt Diệp Liệt Thanh trắng bệch, lạnh giọng hỏi: “Văn Uyển lớn đến ngần này, Liễu Nhứ chăm sóc nó được bao nhiêu ngày!? Giờ còn nhớ mình có một đứa con gái à? Hai người có nói nhiều cũng vô ích, đừng hòng qua mặt em để đưa Văn Uyển ra nước ngoài!”
Nghe vậy, Văn Quốc Đống liếc nhìn Diệp Liệt Thanh đang nhe răng trợn mắt, im lặng: “Nếu Tiểu Uyển đồng ý, em làm được gì??”
Diệp Liệt Thanh nghiến răng, phun ra hai chữ từ kẽ răng: “Nó dám....”
“A....” Văn Quốc Đống cười lạnh, “Em chỉ là một ông dượng cách nhau một thế hệ.... Mẹ nó và anh còn ở đây, em muốn lên trời à?”
“Vẫn là câu nói kia, nói cái gì cũng vô ích!”
Trên trán Diệp Liệt Thanh toát mồ hôi lạnh, cho dù đau đớn cỡ nào cũng không chịu buông ra.
Văn Quốc Đống quay qua chỗ khác, không lên tiếng nữa.
Mãi đến khi xe đậu trong gara, Diệp Liệt Thanh mới hoàn hồn, chật vật đứng dậy, nói với tài xế phía trước: “Cho tôi mượn xe…”
Tài xế nhìn Văn Quốc Đống. Sau khi xuống xe, Văn Quốc Đống nhẹ nhàng nói: “Không cần em lo lắng, đương nhiên đã có người đi theo nó. Hiện giờ em nên lo lắng làm sao đối phó với kẻ điên bên trong kia.”
Nghe vậy, thân thể Diệp Liệt Thanh đột nhiên cứng đờ, không biết là do đau hay là bị sốc, sau lưng vô thức toát một lớp mồ hôi mỏng, “Anh Cả... Anh...”
Văn Quốc Đống nhìn Diệp Liệt Thanh thật sâu, nói thật thật giả giả: “Nó là cháu gái của anh, cháu gái ruột....”
Diệp Liệt Thanh ở trong xe suy nghĩ thật lâu vẫn không hiểu, những lời đột ngột của Văn Quốc Đống muốn bày tỏ điều gì.
Tài xế phía trước không để anh suy nghĩ quá lâu, lập tức lên tiếng đuổi đi: “Anh Năm... Đi xuống đi.... Chờ anh Cả mời à?”
Diệp Liệt Thanh bình tĩnh lại, xuống xe như không có việc gì xảy ra.
Biệt thự nhà họ Văn đã loạn từ lâu, Văn Tuyết nổi điên, căn bản không quan tâm.
Lâm Quyên ở một bên tức giận, muốn nhào vào lòng Văn Quốc Đống, nhưng không dám tiến tới vì ngại khí chất xa cách của người đàn ông.
Văn Quốc Đống chờ Diệp Liệt Thanh đi tới mới nói: “Dẫn về đi.... Năm nay không có việc gì thì đừng tới.”
“Liệt Thanh....”
Diệp Liệt Thanh đen mặt bước tới kéo Văn Tuyết rời đi trước mặt mọi người, không chừa chút mặt mũi cho Văn Tuyết.
“Không phải muốn đi bệnh viện hay sao!? Đi ngay hôm nay!”
“Ờ.”
Văn Tuyết không nghe thấy sự tức giận bị đè nén trong giọng nói của Diệp Liệt Thanh, ngơ ngác đi theo anh.
Văn Uyển xem vài anh em họ phát sóng trực tiếp tình hình của nhà họ Văn trên WeChat, cô nổi lửa.
“Đồ khốn kiếp!!!”
Cô thắc mắc tại sao Diệp Liệt Thanh không đuổi theo, hoá ra là đi dỗ vợ anh ta!
A.....
“Bây giờ nhớ tới vợ con!? Muốn mơ mộng hão huyền! Đồ khốn kiếp!”
Tần Chi luôn thấp thỏm bất an kể từ lúc bị Văn Uyển phát hiện mối quan hệ với Triệu Vũ lần trước, sợ Văn Uyển khinh thường cô.
Không ngờ Văn Uyển chẳng nói gì, còn làm như không có chuyện gì xảy ra.
Thấy Văn Uyển mất hồn mất vía, ngơ ngác mỗi ngày, Tần Chi bước tới vỗ vai Văn Uyển, “Tiểu Uyển....”
“Hở?”
Văn Uyển hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn Tần Chi đang ngập ngừng: “Có chuyện gì vậy?”
“Dạo này cậu sao vậy? Cả ngày mất hồn mất vía.... Đã xảy ra chuyện gì?!”
“Không có gì.... Tâm trạng không tốt mà thôi.”
Văn Uyển nghĩ đến Diệp Liệt Thanh, ý hận trong ánh mắt khó che giấu, “Đàn ông không có thứ nào tốt, đặc biệt là mấy ông già miệng lưỡi trơn tru.”
Tần Chi đỏ mặt, cúi đầu nói nhỏ: “Tớ.... Anh ấy.... là bạn của ba tớ...”
“Tớ cũng không muốn gặp anh ấy, nhưng không tránh được....”
Một khi trực tiếp tránh mặt Triệu Vũ, ba mẹ nhất định sẽ nhận ra điều gì đó, cô không dám để ba mẹ biết những chuyện đó....
Lúc này Văn Uyển mới phát hiện Tần Chi hiểu sai, “Tớ không phải nói cậu....”
Cô chưa nói xong, giáo viên chủ nhiệm đã bước vào lớp, gọi Văn Uyển: “Văn Uyển, em ra đây.”
Trong mắt Văn Uyển hiện lên một tia lạnh lùng: “Cô, em cảm thấy không khỏe, có chuyện gì thì cô nói ở đây đi....”
Kể từ khi cô làm thủ tục ở trọ trong trường, cô không nhận điện thoại của tất cả mọi người nhà họ Văn, đôi khi mẹ cô gọi nhiều, cô bực mình trực tiếp đập nát điện thoại.
Cái di động đó vẫn còn nằm trong thùng rác, người bên ngoài không tìm thấy cô nên thường xuyên chạy tới trường.
Nửa tháng nay Diệp Liệt Thanh chạy tới trường bốn năm lần mỗi ngày nhưng cô vẫn không để ý tới anh.
Lúc này....
Cô chủ nhiệm thở dài, nói: “Là mẹ và bác Cả của em.... đến làm thủ tục chuyển trường cho em....”
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Uyển hoàn toàn thay đổi, “Thủ tục chuyển trường gì?”
“Hở? Không phải em muốn ra nước ngoài hay sao?”
“Tiểu Uyển.... Sao không nghe cậu nói....”
Tần Chi còn chưa nói xong, Văn Uyển đã "rầm" nhảy ra ngoài.
“Không thể nào! Tớ không ra nước ngoài!”
Văn Uyển lạnh mặt chạy tới văn phòng, thấy Văn Quốc Đống điềm tĩnh ngồi đó, “Con không ra nước ngoài! Ai thích thì tự đi!”
Liễu Nhứ nhìn Văn Uyển đang nổi giận đùng đùng, “Nếu con không đi học, mọi người đều tưởng con đã bị bắt cóc.”
“A... Mọi người quan tâm đến cuộc sống của con từ khi nào vậy!?”
Nghe vậy, Văn Quốc Đống ngẩng đầu liếc nhìn cô: “Dượng con chạy tới trường năm sáu lần mỗi ngày, dượng không quan tâm đến con à?”
Văn Uyển trả lời thẳng không cần suy nghĩ: “Đừng nhắc tới dượng với con! Ghê tởm!”
Liễu Nhứ thấy thế đột nhiên nhíu mày, nhưng Văn Quốc Đống ở bên cạnh lại có vẻ mặt bình tĩnh, “Ra nước ngoài đi học sẽ không gặp nữa.”
“Không!”
Văn Uyển trừng mắt nhìn con cáo già ngồi phía trên, muốn cô nhường chỗ cho hai vợ chồng Văn Tuyết và Diệp Liệt Thanh âu yếm nhau hả, đừng hòng!
Liễu Nhứ không để ý tới câu đố của hai bác cháu, hỏi thẳng: “Dượng con làm gì mất lòng con à?”
Văn Uyển đen mặt, quay đầu đi không trả lời mẹ.
Thấy thế, Văn Quốc Đống đột nhiên nhượng bộ một chút, “Không ra nước ngoài cũng được, chuyển trường, không ở thành phố Lâm nữa.”
Văn Uyển chưa kịp phản ứng, cửa văn phòng đã bị đá tung ra một cách thô bạo.
“Không được!!”
Nhận được tin tức, Diệp Liệt Thanh vội vàng chạy tới, không dám hít thở trên đường đi, kéo Văn Uyển ra phía sau, “Tiểu Uyển không đi đâu hết! Ở thành phố Lâm thôi!”
Văn Uyển ném tay Diệp Liệt Thanh ra, “Cút đi! Để cháu yên!”