Chương 1: Tình yêu từ tận đáy lòng của cháu gái
Mây đen giăng đầy trời, mây cực kỳ thấp, không khí cuối tháng 8 vừa ngột ngạt vừa oi bức, vài tiếng sấm rền thỉnh thoảng vang lên.
Cô gái mặc áo ngắn tay và quần rách đeo túi xách trên vai đang đứng ven đường, ngậm một bông hồng vàng đã héo được hái ở đâu đó.
Xe trên đường vội vàng chạy qua, không chiếc nào định dừng lại.
Văn Uyển nhăn gương mặt trẻ con, ngẩng đầu nhìn trời, cúi xuống chửi nhỏ ‘xui xẻo’, lấy di động ra gọi.
“Dượng... Dượng đến đâu rồi!? Trời sắp mưa! Nếu cháu gái đáng yêu của dượng bị ướt như chuột lột thì sao!?”
“Cháu còn nhỏ mà bị mắc mưa, lỡ như cảm lạnh trúng gió, bị những bà tám phát hiện rồi truyền ra ngoài, sẽ mang tiếng là ‘ngôi sao chổi’, ‘ngôi sao tai hoạ’ của cô cháu thì không tốt đâu....”
Diệp Liệt Thanh đang họp ở đơn vị, nghe vậy thì cố ý đi đến cửa sổ nhìn, thỉnh thoảng có tia chớp xẹt qua trên mây, cùng với tiếng sấm từ xa vọng tới.
Cô gái ở đầu dây bên kia vẫn đang lải nhải bên tai.
Có lẽ do không khí oi bức khiến người ta bực bội khó chịu, Diệp Liệt Thanh vô thức cởi vài nút áo sơmi, lộ ra một phần lớn cơ ngực màu đồng.
“Tôi đang họp, không phải đã bảo cháu gọi taxi à!?”
Nghe thấy sự sốt ruột và nôn nóng trong giọng nói của người đàn ông, Văn Uyển vừa ngắm hoa hồng nguyệt quý trên tay, vừa ném túi xách trên vai xuống đất, lập tức ngồi xuống, “Dượng, hiện giờ là thời gian tan sở, xe taxi vội vàng giao ca... Nếu dượng mặc kệ cháu, cháu sẽ gọi điện thoại cho cảnh sát, để xe cảnh sát tới đón cháu....”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh biết cô gái ở đầu dây bên kia có thể làm được loại chuyện này, đau đầu xoa huyệt thái dương, “Được rồi, được rồi, tôi đón, tôi đón! Tổ tông, cháu cứ ngồi yên ở chỗ đó!! Tôi tới đón liền!!”
“Mười phút, nếu trễ một giây không thấy dượng, cháu sẽ gọi cảnh sát!”
Sau khi ném xuống câu cuối cùng, cô gái mới hài lòng cúp điện thoại.
Trong phòng họp, một đám đàn ông thô kệch nghe giọng xin tha, không khỏi trêu chọc: “Sếp, chị dâu lại ra lệnh chuyện gì!?”
“Còn ra lệnh chuyện gì nữa... Đương nhiên là gọi sếp về làm ấm giường!”
“Hình như nghe nói hôm nay là sinh nhật của chị dâu phải không!? Sếp đừng đi tay không... Nếu không chị dâu sẽ kiếm chuyện đó!”
“Ha ha ha....”
Trong tiếng cười của cả đám, Diệp Liệt Thanh hung hăng trừng vài lần, “Chị dâu cái rắm! Là cháu gái ruột của cục trưởng Văn! Đó là tổ tông sống!!”
Mọi người đang cười vui vẻ, vừa nghe nói vậy, cả đám không khỏi run rẩy.
“Vậy sếp đừng gấp gáp trở lại... Bọn em tự thu xếp ở đây được rồi... Đừng về lại...”
“Tuyệt đối đừng trở lại...”
Diệp Liệt Thanh lấy áo khoác trên ghế, vắt lên vai, không khỏi xoa mặt, “Ông đây chắc chắn đã đào mộ của nhà họ Văn ở kiếp trước!”
“Biết đâu được!”
Nếu không tại sao lại trêu chọc hai Diêm Vương sống của gia đình đó....
*
Văn Uyển ngồi ven đường, nhìn chằm chằm đồng hồ bấm giờ trên di động để đếm thời gian. Cô cố ý tính toán thời gian, chi nhánh ở thành tây cách chỗ cô nhiều nhất là 5 phút lái xe.
Khi đồng hồ nhảy đến 08 phút 50 giây, một tiếng còi vang lên trên đỉnh đầu.
Văn Uyển ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc xe nhỏ màu đen cũ kỹ, cô để lộ vẻ ghét bỏ, nhưng vẫn chịu lên xe.
Vừa lên ghế phụ, cô gái đã cười tủm tỉm đưa đóa hoa nguyệt quý màu vàng sắp héo hoàn toàn tới trước mặt Diệp Liệt Thanh, “Dượng, anh hùng xứng với hoa đẹp....”
“Dượng nhìn nè, đây là đóa hoa nguyệt quý hiếm hoi đẹp nhất mà cháu cố ý hái từ trong vườn. Chỉ vì hái nó mà chú quản lý của công viên đã rượt theo cháu vài con phố....”
“Khó khăn biết nhường nào đó!”
Gương mặt vốn rám nắng của Diệp Liệt Thanh không kìm được lại đen thêm, “Hiếm hoi? Khó khăn biết nhường nào!? Vừa rồi trên đường tới đây, tôi thấy đầy rẫy ven đường của vành đai xanh!”
“Ôi chao! Đừng để ý chi tiết mà! Cho dù thế nào, đây cũng là tình yêu từ tận đáy lòng của cháu gái....”
Văn Uyển nói xong, không thèm quan tâm Diệp Liệt Thanh có vui hay không, lập tức cắm hoa vào trong túi áo khoác của người đàn ông, “Nếu dượng ném đi, mỗi ngày cháu sẽ hái một bông đưa đến cục của dượng, cho đến khi vành đai xanh trụi lủi hoa hồng nguyệt quý luôn...”
“.....”
trichtinhlau.com/