Chương 27: Sau này cháu nhìn gậy thịt của dượng là được rồi
Lúc Văn Uyển thức dậy, tay Diệp Liệt Thanh vẫn còn vô thức xoa bộ ngực mềm mại của cô.
“Dượng...”
“Hở?”
Ngủ chưa được hai tiếng đồng hồ, Diệp Liệt Thanh mơ màng đáp lại, giọng khàn khàn mà không hề mở mắt: “Đói bụng thì tự gọi đồ ăn đi, tôi ngủ thêm một lát...”
Nói xong, nhéo vú Văn Uyển hai cái rồi rụt tay lại, xoay người qua.
Văn Uyển cử động cơ thể mới phát hiện, áo ngắn tay mà cô mặc trước khi ngủ tối hôm qua đã bị cởi từ lúc nào .
Hiện tại cô và Diệp Liệt Thanh đều trần truồng, hai người đắp chăn điều hòa, nghĩ đến những lời nói của Diệp Liệt Thanh trong phòng tắm ngày hôm qua.
"Ngoại trừ cắm vào huyệt của cháu, cháu muốn làm gì thì ông đây cũng chơi với cháu…"
Chơi với cô? Văn Uyển nhìn tấm lưng rắn chắc của Diệp Liệt Thanh với vẻ mặt đen tối, vô thức đưa tay chạm vào vết sẹo thon dài trên vai phải của người đàn ông.
Vết sẹo đó là do cô tạo ra mấy năm trước, cô vẫn còn nhớ rõ, lúc ấy khi Văn Tuyết biết chuyện này đã tới tìm cô liều mạng...
Chậc... Đúng là thời thế thay đổi.
Văn Tuyết càng coi Diệp Liệt Thanh như báu vật, cô càng muốn chơi Diệp Liệt Thanh, đạp dưới chân.
“Dượng... Cháu dậy rồi mà dượng còn ngủ hở!?”
Văn Uyển vừa nói, hai tay vừa trượt từ vai anh xuống, thẳng đến eo người đàn ông thì bị một bàn tay to giữ lại.
“Chờ ông đây tỉnh lại đã!”
“Cháu không...”
Văn Uyển mà nổi cơn thì cho dù Thiên Vương lão tử tới cũng phải ủng hộ cô, thân thể nhỏ bé nhào thẳng vào người Diệp Liệt Thanh, thân mình mịn màng đè lên người anh.
Tay cô nắm cây gậy khủng nóng hổi của người đàn ông, mềm giọng thủ thỉ: “Vậy dượng ngủ đi, tự cháu chơi một lát nhé?”
Diệp Liệt Thanh cực kỳ buồn ngủ, cho dù bây giờ có người đẹp sắc nước hương trời trong vòng tay, anh cũng không có chút sức lực nào, “Chờ ông đây ngủ đủ đã, cháu chờ đi...”
“Ờ... Cháu sẽ chờ...”
Văn Uyển chậm rãi tuột xuống chui vào trong chăn, nhìn cây gậy nóng như lửa của người đàn ông, cô cầm nó vuốt ve hai lần, lẩm bẩm: “Vừa thô vừa to, to hơn mấy diễn viên nam trong phim cấm rất nhiều...”
Đang buồn ngủ nhập nhèm, Diệp Liệt Thanh bị câu đó của Văn Uyển làm cho đầu óc nhất thời tỉnh táo vài phần, nghiến răng, “Văn Uyển... Sau này bớt xem mấy thứ này đi!”
Muốn xem thì xem, nhưng không thể học được điều gì từ nó.
Văn Uyển "Dạ": “Những cái ngắn, nhỏ và nhanh đó chẳng có gì để coi, sau này cháu nhìn gậy thịt của dượng là được rồi...”
“Dượng vừa to vừa thô, thời gian còn lâu ơi là lâu... Ưm...” Văn Uyển rên rỉ một tiếng, duỗi tay sờ hoa huyệt bôi dâm thủy lên gậy thịt, “Thời gian lâu, nhưng không dùng được, chậc... Tiếc ghê...”
“....”
Nghe đến đây, cơn buồn ngủ của Diệp Liệt Thanh thật sự biến mất hoàn toàn, lập tức ngồi dậy.
Xách Văn Uyển ra khỏi giường, tới thẳng phòng tắm dưới lầu, mở nước lạnh, “Cháu lo tỉnh táo lại cho tôi! Nếu cháu rảnh quá, chút nữa đi cùng ông đây tới cục!”
“A! Diệp Liệt Thanh, dượng muốn chết phải không! Lạnh quá!!”
Diệp Liệt Thanh không để ý đến tiếng hét của cô gái, mở vòi nước tối đa, “Tỉnh chưa!?”
“Diệp Liệt Thanh!! Đồ khốn nạn!!”
Mãi cho đến lúc trên đường tới Cục Công An, âm thanh chửi rủa của Văn Uyển chưa từng dừng lại.
Diệp Liệt Thanh nghe những câu tục tĩu không lặp lại từ miệng Văn Uyển, gân xanh trên trán nổi lên.
Khi Văn Uyển đằng đằng sát khí bước vào chi nhánh phía tây thành phố, một số người trong văn phòng đội cảnh sát hình sự đã cúi đầu.
“Sếp sao thế, lại mang tiểu ma vương đến!?”
“A... Còn có thể sao nữa! Chỉ cần mình sống là được, bạn bè chết không quan trọng! Không nhìn thấy gương mặt của sếp đen thùi lùi à!?”
“......”
Diệp Liệt Thanh mở cửa văn phòng, ném Văn Uyển vào trong, “Thành thật ở đây cho tôi! Đọc sách nhiều vào!”
Văn Uyển thản nhiên liếc quanh văn phòng Diệp Liệt Thanh, “Dượng không sợ cháu trộm bí mật của cảnh sát hay sao!?”
“Hiểu được thì cứ xem! Lo khống chế nước trong đầu mình đi!”
Sau khi ném xuống một câu như vậy, Diệp Liệt Thanh khóa cửa văn phòng lại.
Đây không phải là lần đầu tiên Văn Uyển tới chi nhánh phía tây thành phố, nhưng lại là lần đầu tiên bước vào văn phòng của Diệp Liệt Thanh, sau khi tham quan kỹ lưỡng, đột nhiên nhìn thấy chậu "cây tình yêu" sắp chết héo bên cạnh máy tính .
Dường như nhớ tới điều gì đó, cô ném chậu cây vào thùng rác dưới chân.
“Rác phải ở trong thùng rác...”
Cuối cùng, Văn Uyển lục lọi từng góc trên bàn làm việc của Diệp Liệt Thanh, phát hiện không ít "món đồ chơi", tất cả đều bị ném vào thùng rác.
Buổi trưa, Diệp Liệt Thanh mở cửa bước vào, nhìn thấy một đống "rác" dưới chân Văn Uyển, nhưng anh chỉ nhíu mày, không nói gì.
Văn Uyển ngồi bắt chéo chân, khoanh tay trên ghế của Diệp Liệt Thanh, nhìn người đàn ông, khẽ hừ, “Sau này đừng nhận những món đồ không rõ nguồn gốc, lỡ như bị người ta bỏ bùa ngải thì sao?!”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh cười lạnh, “Bùa ngải của pháp sư nào có thể mạnh hơn ma đầu như cháu!? Mau đứng dậy đến căn tin ăn cơm!”
“Có phải dì làm ở căn tin trong cục của dượng là đệ tử do dượng dạy dỗ không!? Nấu ăn tệ giống dượng.”
Văn Uyển mới vừa đứng dậy, đã có người gõ cửa văn phòng Diệp Liệt Thanh, “Đội trưởng Diệp...”
Nghe giọng nữ nhão nhẹt, thân thể Văn Uyển bất giác run rẩy, vừa định lên tiếng đã bị Diệp Liệt Thanh đè xuống.
Diệp Liệt Thanh hung hăng trừng mắt nhìn Văn Uyển, quay đầu hỏi: “Chuyện gì?”
“À... Em... Em muốn hỏi trưa nay anh ăn gì. Em, em sẽ lấy đồ ăn tới...”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh liếc nhìn một đám đàn ông đang xem kịch bên ngoài văn phòng, “Không cần.”
Nói xong, thấy sắc mặt người ta hơi tái nhợt, bất giác nhíu mày, “Tuy cô được chuyển đến đây thực tập, nhưng cô cũng là cảnh sát, cô không cần nhọc lòng những chuyện ngoài công việc.”
Vừa dứt lời, đôi mắt người phụ nữ lập tức đỏ hoe, che mặt chạy ra ngoài.
Thấy vậy, Diệp Liệt Thanh càng cau mày chặt hơn, hét lên với người phụ nữ tóc ngắn đang xem kịch bên ngoài: “Cô đi theo xem thử, nếu có luẩn quẩn trong lòng thì báo cáo với cấp trên...”
Mọi người trong văn phòng nghe vậy, biểu cảm đều cứng đờ, nhìn Diệp Liệt Thanh thật lâu mà không ai đáp lời.
“Sếp... thật sự là... một người đàn ông tốt.”
Văn Uyển nghe thấy những lời của Diệp Liệt Thanh cũng nhìn Diệp Liệt Thanh như thể anh bị bệnh thiểu năng trí tuệ, “Dượng... Dượng...”
“Một người 'trong sáng' như dượng, tại sao lúc trước dụ dỗ được cô của cháu nhất quyết phải lấy cho bằng được!?”
Một người đàn ông không tinh tế và thiểu năng trí tuệ như Diệp Liệt Thanh, lúc trước Văn Tuyết coi trọng anh, chẳng lẽ là coi trọng sự ngu ngốc của anh…
trichtinhlau.com/