Chương 145: Cáo già đội lốt người…
“Con, con ở trường… hai bữa nay nhiệt độ giảm xuống nên hơi cảm lạnh… Có gì không mẹ?”
“Cô con vô bệnh viện rồi, đang cấp cứu… Có thời gian thì tới đây… Không có thời gian thì thôi.”
Liễu Nhứ chỉ thông báo theo phép lịch sự, đối với Văn Tuyết, bà ước gì Văn Tuyết chết trong phòng mổ hôm nay.
Văn Uyển sửng sốt, chỉ muốn Văn Tuyết tới bắt tại trận, nào ngờ ả ta tự đưa mình vào cấp cứu…
“Thật vô dụng…”
Nghe vậy, người ở đầu dây bên kia khựng lại, “Nghe nói là đi bắt gian dượng con, không bắt được, tự đưa mình vô bệnh viện luôn…”
“Con có việc thì không cần tới…”
Diệp Liệt Thanh nghe thấy hai chữ bắt gian, nhướng mày, đâm thật mạnh vào phần thịt mềm trong huyệt.
“Hừm…” Văn Uyển cắn môi kêu lên, “Con chẳng có việc gì cả… Cô con đã nhập viện… Con là cháu, làm sao không đến bệnh viện để nhìn bà ta bị chê cười…”
Cô đâu chỉ muốn đi xem Văn Tuyết bị chê cười, huyệt của cô đang yêu thương ông xã mà Văn Tuyết đang nhớ nhung đây này…
Diệp Liệt Thanh đè trên người Văn Uyển, liếm xương quai xanh của cô, cắn thật mạnh.
“Ừm… Mẹ, con… con cảm thấy hơi khó chịu, con cúp trước! Chút nữa con đến bệnh viện!”
Cho dù Liễu Nhứ nghi ngờ cũng không thể hỏi qua điện thoại, sau khi cúp điện thoại, bà lại gọi cho Diệp Liệt Thanh.
Văn Uyển vừa cúp điện thoại, ôm đầu Diệp Liệt Thanh ấn vào vú, “Vợ của dượng đang cấp cứu trong bệnh viện… Dượng còn ở đây chịch cháu gái của bà ta… Cầm thú…”
“Vợ của tôi? Đó không phải là cô của em à?”
Diệp Liệt Thanh mút núm vú Văn Uyển thật mạnh, nhanh chóng chịch vài cái, “Lát nữa em đừng đến bệnh viện…”
Lúc này Văn Tuyết đang nổi điên, Văn Uyển tới đó thêm chút dầu rồi châm lửa, thùng dầu kia sẽ trực tiếp nổ mạnh.
“Không chịu! Vì sao không cho em đi!? Bà ta muốn bắt em, không bắt được thì em sẽ tự tới cho bà ta bắt… Bà ta có thể làm gì được em!”
“A… Diệp Liệt Thanh…”
Diệp Liệt Thanh hôn Văn Uyển, duỗi eo đẩy vài cái, sau khi bắn ra mới nhặt di động ở dưới giường lên, bật điện thoại.
Di động cơ quan đầy cuộc gọi nhỡ, di động cá nhân cũng có một đống cuộc gọi nhỡ.
“Diệp Liệt Thanh… Dượng đè chết em…” Văn Uyển đẩy người đàn ông, “Đè chết em để trả thù cho vợ của dượng phải không?”
Ngoài việc gọi lại cho Văn Quốc Đống, Diệp Liệt Thanh phớt lờ cuộc gọi của Liễu Nhứ.
Thấy vậy, Văn Uyển không nhịn được trêu chọc: “Sếp Diệp già… To gan ghê… Không thèm trả lời điện thoại của mẹ vợ tương lai…”
Diệp Liệt Thanh đẩy gậy thịt trong huyệt Văn Uyển, “Khi nào chị ấy đồng ý gả em cho ông đây thì tính sau…”
“A… Dượng tưởng bở!”
Muốn một đóa hoa mười tám tuổi như cô gả cho một ông già, mẹ cô sẽ tức điên lên.
Diệp Liệt Thanh cuối cùng cũng không thể khiến Văn Uyển từ bỏ ý định tới bệnh viện, trước khi đi Văn Uyển cố ý thay đổi cách trang điểm trông độc ác, lại trang điểm phong cách trà xanh thật xinh đẹp.
“Dượng… Đẹp hơ…”
Văn Uyển cố ý dạo một vòng trước mặt Diệp Liệt Thanh, “Thích không?”
Diệp Liệt Thanh tức giận chỉ vào trán Văn Uyển, “Chọc cô ta tức điên lên, ông đây phải chịu khổ…”
“Lêu lêu lêu… Ai bảo dượng làm chồng bà ta chi…”
Văn Uyển đi theo Diệp Liệt Thanh thong thả tới bệnh viện, người nhà họ Văn đã sớm đợi ở cửa phòng cấp cứu.
Diệp Liệt Thanh đứng bên cạnh Văn Uyển, trên mặt không có chút sốt ruột, tựa như người nằm bên trong không phải là vợ anh mà là một người xa lạ bình thường.
Trong đám người, ánh mắt Văn Uyển đảo quanh Tô Bối và Văn Quốc Đống, tình cờ bắt gặp ánh mắt Tô Bối.
Văn Uyển nở nụ cười ngọt ngào, Tô Bối có vẻ mặt bất lực.
Kể từ cuộc ‘gặp gỡ thẳng thắn’ trá hình tối hôm qua giữa hai người, cả hai càng ăn ý với nhau hơn.
Văn Quốc Đống vẫn luôn im lặng từ lúc tới, đột nhiên lạnh lùng nói với Diệp Liệt Thanh: “Em đi theo anh ra đây…”
Diệp Liệt Thanh nhìn Văn Uyển bên cạnh, thấp giọng nói: “Đừng gây chuyện… Chút nữa tôi quay lại…”
Nghe vậy, Văn Uyển kéo tay áo Diệp Liệt Thanh trước mặt mọi người, cố ý làm nũng, “Cháu đói bụng… Lát nữa đi ăn với cháu…”
“Ừm… Muốn ăn gì?”
Đối mặt với ánh mắt tử vong của Văn Quốc Đống, Diệp Liệt Thanh vỗ tay Văn Uyển, cuối cùng khuyên nhủ: “Đừng gây chuyện.”
Văn Uyển nhướng mày, khi bọn họ rời đi, cô tùy tiện ngồi bên cạnh Tô Bối, nói: “Nghe nói cô út đi bắt gian à, bắt được không?”
Tô Bối nhìn Văn Uyển với vẻ mặt phức tạp, Văn Uyển nghịch ngợm chớp mắt với Tô Bối, nhìn lướt qua đám người, “Ủa… Không ai nói gì, xem ra là không bắt được…”
“Văn Uyển… Bớt nói đi! Cô út của cháu còn ở bên trong chưa ra…”
“Thím Hai, thím hung dữ với cháu thì có ích gì, có phải cô út vào bệnh viện vì cháu chọc tức đâu…”
Văn Uyển nhất thời cực kỳ tủi thân, “Cô không có bản lĩnh, không quản dượng được, thím hung dữ với cháu làm gì…”
Trước khi Văn Uyển tới, thím Hai đã bị Liễu Nhứ chọc tức, giờ lại thêm Văn Uyển, hai mẹ con đều không phải là người dễ chọc nên bà im lặng.
Tô Bối ngập ngừng muốn nói gì đó, nhìn biểu hiện Văn Uyển, trên mặt chỉ thiếu dòng chữ tại sao em kiêu ngạo như vậy.
Đèn trong phòng cấp cứu đã tắt.
Văn Tuyết náo loạn một trận, chẳng qua do quá tức giận nên đã ngất, ầm ĩ khiến cả nhà phải tới bệnh viện.
Bị giày vò cả ngày, mấy chị em dâu không có sắc mặt tốt với Văn Tuyết, đợi đám cháu rời đi, mấy chị em dâu mới xụ mặt, thì thầm: “Tôi thấy Liễu Nhứ nói đúng, với tính tình như thế này của Văn Tuyết… Diệp Liệt Thanh có thể nhịn mười mấy năm không ly hôn cũng coi như là một người đàn ông tốt…”
“Văn Tuyết không chịu nghĩ, lúc trước Diệp Liệt Thanh có thể quan hệ với cô ta, tại sao mười năm sau không thể ngủ với người phụ nữ khác?”
“Cái này gọi là gì? Là quả báo đó! Tự mình gây ra…”
“Chờ xem đi… Bây giờ là Văn Tuyết, người tiếp theo không chừng là chị dâu Cả…”
“Có trẻ con ở đây… Nói bậy cái gì đó…”
“Không ai nói bậy cả… Hai người bọn họ năm xưa làm chuyện tồi tệ mà sợ người ta nói?”
Văn Uyển lắng tai nghe lén cuộc trò chuyện, nhìn Tô Bối đang đứng bên cạnh một cách dịu dàng không nói lời nào.
Các thím của cô, cái miệng đúng là đã khai quang.
Từ lúc nhìn thấy Diệp Liệt Thanh, Văn Tuyết rơi vào vào trạng thái cuồng loạn và điên khùng, vừa đánh vừa mắng Diệp Liệt Thanh, tuôn ra những lời khó nghe.
“Con khốn đó là ai?! Anh bảo cô ta ra đây! Anh xem tôi có xé xác nó không!”
“Con đũy! Cái thứ kỹ nữ không biết xấu hổ!”
Văn Uyển dựa vào cửa, nhìn Văn Tuyết gần như điên cuồng, tốt bụng lên tiếng, “Tình nhân của dượng là ai… Sao cô út không hỏi cháu…”
Diệp Liệt Thanh đang chịu đựng sự đánh đập đơn phương của Văn Tuyết, lập tức thay đổi sắc mặt, ánh mắt sắc bén nhìn Văn Uyển, “Im miệng!”
Văn Tuyết đánh vào tay Diệp Liệt Thanh, sau khi phản ứng kịp, điên khùng lao tới chỗ Văn Uyển, “Cháu biết con đũy kia là ai à! Cháu nói đi! Cháu nói đi!”
Văn Uyển bị vồ bất thình lình, mất thăng bằng, ngã về phía sau.
Những người xung quanh nhất thời không kịp phản ứng, chỉ có Diệp Liệt Thanh bước nhanh tới, kéo Văn Uyển ra sau để bảo vệ cô.
“Cô nổi điên với trẻ con làm gì!?”
Văn Uyển trốn sau lưng Diệp Liệt Thanh, ấm ức kéo tay áo, mắt đỏ hoe bật khóc: “Dượng… Tay cháu bị trẹo rồi…”
Diệp Liệt Thanh quay đầu lại, thấy cổ tay Văn Uyển sưng đỏ, đẩy Văn Tuyết ra, quát lớn: “Không muốn thì ly hôn!”
Văn Tuyết sững người vài giây, sau khi lấy lại tinh thần, lại điên cuồng gầm rú.
“Diệp Liệt Thanh… Anh dám ly hôn với tôi!? Tại sao!?”
“Anh có tư cách gì mà ly hôn với tôi!? Nếu tôi không nhận anh… Anh chỉ là con chó hoang bị nhà họ Diệp đuổi ra ngoài!”
Diệp Liệt Thanh thờ ơ nghe tiếng mắng chửi đầy tức giận của Văn Tuyết, giữ Văn Uyển ở phía sau khi cô muốn đối đầu trực diện với Văn Tuyết.
“Tiểu Uyển… Tay đang bị thương, đừng gây chuyện…”
“Diệp Liệt Thanh! Anh… khốn nạn!”
Văn Quốc Đống không nói lời nào từ đầu đến cuối, nhìn Tô Bối ở trong góc, “Bối Nhi… Con đưa Văn Uyển đi khám bác sĩ.”
Nghe vậy, Tô Bối ngoan ngoãn tiến lên kéo Văn Uyển, ý bảo cô như vậy đủ rồi, “Đi thôi…”
Lúc này Văn Uyển đang đóng kịch, vào vai chính rất vui vẻ, không cam lòng rời đi, che tay nhìn Tô Bối rưng rưng nước mắt, “Chị dâu, đau quá…”
Tô Bối bất đắc dĩ, đành cúi đầu nhìn tay Văn Uyển, nhẹ giọng phối hợp: “Chỉ bong gân nhẹ thôi… Khi vết sưng giảm bớt, nghỉ ngơi hai ngày sẽ ổn.”
Lời này vừa dứt, Văn Uyển càng khóc lớn hơn, “Hu hu hu… Tại sao! Mẹ em còn không nỡ đụng vào tay em… Sau này làm sao em vẽ được nữa…”
Diệp Liệt Thanh giận dữ trừng mắt nhìn Văn Tuyết, chẳng qua nể mặt Văn Quốc Đống ở đây nên không tiếp tục.
Tô Bối chờ Văn Uyển biểu diễn gần xong mới kéo Văn Uyển ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi cửa, Văn Uyển lập tức ngừng khóc, cà lơ phất phơ giơ tay đặt lên vai Tô Bối, “Thế nào? Kỹ năng diễn xuất của em được không? Kích thích không?”
Tô Bối liếc Văn Uyển, “Ầm ĩ như vậy chỉ vì tìm kích thích thôi à?”
Văn Uyển thản nhiên nhướng mày, “Chẳng lẽ không kích thích? Văn Tuyết để ý Diệp Liệt Thanh nhất… Nhưng…”
“Người đàn ông mà bà ta để ý nhất chỉ quan tâm đến em… Bây giờ đòi ly hôn vì bà ta đẩy em… Chị nghĩ… liệu Văn Tuyết có đang nổi điên bên trong không!?”
Tô Bối nhìn Văn Uyển thật sâu, “Em như vậy… rất dễ làm lộ mối quan hệ giữa hai người.”
Văn Uyển thờ ơ nhún vai, “Lộ thì lội, ông già kia, em chơi chán rồi…”
Hôm nay còn dám dùng vũ lực đối với cô, khiến cho huyệt của cô vẫn còn đau, ông già không biết kiềm chế, chia tay thì chia tay.
Nghĩ vậy, Văn Uyển hiếm khi tốt bụng nhắc nhở đoá hoa nhím đáng yêu bên cạnh, “Chậc… Thật ra không phải em tạt nước lạnh cho chị, thời gian trôi qua chị sẽ biết, mấy ông già đó… lòng dạ đen tối lắm!”
Nói xong, Văn Uyển lại nhéo eo Tô Bối, thiệt tình đề nghị: “Chị dâu, tốt nhất chị nên kiểm soát cẩn thận, nắm chắc mọi chuyện, dù sao bác Cả cũng khác dượng. Đồ đàn ông chó má trông có vẻ sẽ cắn người bất cứ lúc nào như Diệp Liệt Thanh không đáng sợ, đáng sợ thực sự là kiểu cáo già đội lốt người như bác Cả của em…”
“Cáo già đội lốt người……”