Chương 28: Hiện giờ cô ấy không leo lên giường ông đây
Diệp Liệt Thanh liếc nhìn Văn Uyển, kéo cô đi không nói lời nào.
Vừa đi ra ngoài, Văn Uyển thấy người phụ nữ lau nước mắt cách đó không xa, mặc áo sơmi ngắn tay thút thít, thấy Diệp Liệt Thanh bước ra, cô ta liếc nhìn hai người.
Văn Uyển nhìn chằm chằm vài giây, nghe thấy tiếng khóc có vẻ lớn hơn một chút, cô chủ động nắm tay Diệp Liệt Thanh kéo anh đi về phía người phụ nữ.
Diệp Liệt Thanh nhíu hàng mày rậm, nhưng không lên tiếng ngăn cản, để tùy ý Văn Uyển kéo đi.
“Đừng khóc nữa chị gái ơi, giả vờ khóc nãy giờ mà chẳng có giọt nước mắt nào, chị gái không mệt à!?”
Lời này vừa dứt, mí mắt của nữ cảnh sát đang an ủi cô ta thật lâu giật mạnh hai cái, điều Văn Uyển am hiểu nhất là đâm vào khuyết điểm của người khác với nụ cười trên gương mặt ngây thơ vô tội.
Cô thường đặt câu hỏi một cách nghiêm túc, khiến cho những người làm ra vẻ bị tức giận nhưng không thể trút ra được.
Ví dụ như người trước mặt này, là con gái của người bà con nào đó của cục phó, cấp trên có ý đưa đến chỗ bọn họ một hai năm để mạ vàng, để có lý lịch đẹp hơn khi đi ra ngoài.
Ai biết cọng dây thần kinh nào của đối phương có vấn đề, cứ muốn đi quyến rũ sếp của bọn họ, một người đàn ông đã có vợ. Mấu chốt là không phải chỉ quyến rũ, còn không hề che giấu, lộ liễu đến mức đích thân cục phó xuống ‘khuyên’ hai ba lần cũng vô dụng, vẫn hành động như một cô công chúa nhỏ muốn gì làm nấy.
Diệp Liệt Thanh nể mặt lãnh đạo cấp trên nên không trực tiếp ném cô ta ra ngoài.
Thấy cô công chúa nhỏ bị Văn Uyển làm nhục trắng trợn như thế, nữ cảnh sát lúng túng nói: “Sếp mau dẫn Tiểu Uyển đi ăn đi... Lát nữa đồ ăn ngon trong căn tin sẽ hết đó!”
Nữ cảnh sát nói xong, không ngừng nháy mắt với Diệp Liệt Thanh để ra hiệu, bảo anh đưa tiểu ma vương đi.
Nghe vậy, người phụ nữ đang che mặt lập tức duỗi tay kéo Diệp Liệt Thanh, chỉ vào Văn Uyển, nũng nịu nói: “Đội trưởng Diệp, anh không được rời đi... Bảo cô ấy xin lỗi em đi!”
Văn Uyển mới vừa há miệng, Diệp Liệt Thanh lập tức giơ tay che miệng Văn Uyển tựa như đã đoán trước được, “Cô đi hỏi dượng của cô xem, có để cô ấy xin lỗi cô không.”
Diệp Liệt Thanh ném xuống một câu không chút thương xót, vừa che miệng Văn Uyển, vừa ôm eo Văn Uyển rời đi ngay.
“Dượng......”
“Ơ ơ... Buông... Buông ra... Ê...”
Văn Uyển nắm tay Diệp Liệt Thanh, không ngừng giãy giụa, “Dượng.. Buông ra!”
Mãi cho đến đi xuống lầu Diệp Liệt Thanh mới buông Văn Uyển ra, nhéo mạnh khuôn mặt đầy thịt của Văn Uyển ở góc hành lang, “Cái miệng của cháu nghỉ ngơi một lát được không!? Nếu cháu sinh ra trong một gia đình bình thường, cháu đã chết 800 lần rồi!”
Văn Uyển hất tay Diệp Liệt Thanh, hầm hừ mắng: “Cái này mà quá đáng à!? Cháu còn chưa mắng cô ta là hồ ly tinh không biết xấu hổ đi quyến rũ đàn ông đã có vợ!? Cô ta sốt ruột làm gì!”
“Cô ấy không biết xấu hổ!? Cô ấy là hồ ly tinh, vậy cháu là cái gì? Cháu là hồ ly tinh nhỏ phải không!? Hiện giờ cô ấy không leo lên giường ông đây!”
“A!” Văn Uyển cười lạnh, đột nhiên đẩy Diệp Liệt Thanh ra, “Không có đàn ông nào tốt cả!! Rác rưởi!”
Đàn ông là như vậy, biết người phụ nữ bên cạnh không có ý tốt nhưng vẫn thích hưởng thụ.
Văn Uyển xoa mặt thật mạnh, tức giận đẩy anh rồi chạy ra ngoài.
Chạy thật xa, còn quay đầu chửi Diệp Liệt Thanh giống như chưa hả giận: “Đồ đàn ông chó má! Cái thứ đàn ông cặn bã!! Tên rác rưởi!! Mau cút đi! Đừng quản cháu!!”
Mắng xong, lập tức chạy thẳng ra cổng.
Tiếng mắng của Văn Uyển không nhỏ, chi nhánh thành tây cũng không lớn, động tĩnh như thế khiến nhiều người ở lầu trên và lầu dưới thò đầu ra nhìn.
“Ủa... Đội trưởng Diệp, tại sao lại trêu chọc cô bé?”
“Sếp, phụ nữ ở độ tuổi nào cũng phải dỗ...”
“Tiểu ma vương mà giận dỗi, hậu quả rất nghiêm trọng đó sếp ...”
Cả đám xem náo nhiệt không ngại chen chúc ở cửa sổ xem kịch.
Tay chân nhỏ nhắn của Văn Uyển không phải là đối thủ của Diệp Liệt Thanh, cô vừa chạy đến cổng, chưa kịp gọi người mở cửa đã bị Diệp Liệt Thanh xách cổ áo phía sau.
“Diệp Liệt Thanh! Đồ đàn ông chó má! Dượng thả ra!! Có tin cháu sẽ cắn dượng không!?”
Diệp Liệt Thanh nghiêm mặt không buông tay.
Thấy vậy, Văn Uyển túm tay anh cắn thật mạnh, không dừng lại đến khi mùi máu tràn ra khỏi miệng.
“Sssss...” Diệp Liệt Thanh nhìn đỉnh đầu Văn Uyển, ngẩng đầu nhìn nắng gắt buổi trưa.
Nắng trưa độc và cay.
Giống như cô gái trước mặt, không chấp nhận sự uất ức nào, không muốn nghe lời nói nặng nào.
Mãi đến khi lực cắn của Văn Uyển thả lỏng, Diệp Liệt Thanh mới nói: “Hết giận chưa?”
Văn Uyển ném tay Diệp Liệt Thanh ra, tức giận nói: “Chưa!”
“Vậy cháu muốn thế nào?”
“Về nhà! Tắm sạch sẽ, rửa sạch toàn thân của dượng từ trên xuống dưới! Phải dọn dẹp văn phòng của dượng sạch sẽ từ trong ra ngoài!”
Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh xoa huyệt thái dương đau đớn vì nắng gắt, xách Văn Uyển đi đến bãi đậu xe, nhét cô vào ghế phụ.
Diệp Liệt Thanh đóng sầm cửa xe, lên xe với gương mặt đen thui.
Văn Uyển ngồi ở ghế phụ, khoanh tay, mặt lạnh nhìn Diệp Liệt Thanh, “Đây là biểu cảm gì vậy, cháu không có ép dượng!”
Im lặng một hồi lâu, Diệp Liệt Thanh cúi đầu rút một điếu thuốc, khẽ cười, “Văn Uyển... Ông đây đã gây ra nghiệp chướng gì... lại gặp phải tổ tông như cháu!?”
Nghe vậy, Văn Uyển nhìn chằm chằm mặt Diệp Liệt Thanh vài giây, giơ tay định mở cửa xe thì nghe tiếng "cạch", Diệp Liệt Thanh khóa cửa.
Văn Uyển đẩy cửa, xụ mặt, “Cháu không ép dượng, nếu dượng không muốn thì thả cháu xuống! Bây giờ như thế là có ý gì!?”
Diệp Liệt Thanh hút thuốc xong mới lái xe đi.
Thấy vậy, Văn Uyển chỉnh lại tựa lưng xe, vừa nằm xuống vừa nói: “Chiều nay để cháu yên, cháu muốn ở nhà một mình.”
Hôm nay cô nhìn thấy không ít đồ của Văn Tuyết trong văn phòng Diệp Liệt Thanh nên khiến cô không vui, ba chữ "hồ ly tinh" càng làm cô khó chịu hơn.
Nếu cô khó chịu, ai cũng đừng hòng thoải mái.
*
Diệp Liệt Thanh đưa Văn Uyển về chung cư, anh tắm rửa sạch sẽ dưới "sự giám sát" của Văn Uyển.
Hai người ăn trưa trong bầu không khí kỳ lạ.
Trước khi đi, anh không yên tâm liếc nhìn Văn Uyển đang ngồi yên trên sô pha xem TV, “An ninh của khu chung cư tốt lắm, nhưng đừng dễ dàng mở cửa cho người lạ.”
Văn Uyển đang nghịch di động, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, đáp lại cho có lệ: “Biết rồi.”
Nói xong, qua loa vẫy tay với Diệp Liệt Thanh.
“Đi sớm về sớm, đừng quên ngày mai phải đi mua sắm với cháu.”
“......”
Diệp Liệt Thanh nhìn Văn Uyển thật sâu, đóng cửa lại.
Phút cuối cùng, vẫn không yên tâm nên gọi điện thoại cho văn phòng an ninh chung cư.
Sau khi Diệp Liệt Thanh rời đi, Văn Uyển vẫn nhìn chằm chằm vào di động, khi chấm đỏ nhỏ trên di động đi xa, cô mới gọi điện thoại.
“Bây giờ các anh có thể tới đây...”