KHAO KHÁT
Chương 44  

Chương 44: Thím Ba thấy dấu hôn trên cổ em

Văn Uyển liếc nhìn phòng của Văn Tuyết, đứng ở cửa cũng có thể ngửi được mùi trong không khí, cô nhướng mày.


Vừa định rời đi thì thấy cửa phòng bên cạnh mở ra, chàng trai có đầu tóc bù xù như ổ gà, đôi mắt mệt mỏi khuyên nhủ Văn Uyển: “Tiểu Uyển, tính tình mẹ anh là như vậy... Em có thể...”


“Đương nhiên không thể!” Văn Uyển không chờ người đối diện nói xong, lập tức ngắt lời, “Em không phải là cha hay là mẹ của bà ấy, vì sao phải nhường bà ấy?! Mẹ em cũng chưa bao giờ nói nặng lời nào với em, vì sao bà ấy làm thế!? Bà ấy quen rồi à!”


“Tiểu Uyển, dù sao thì mẹ anh cũng là vai vế lớn...”


“Vai vế lớn thì sao!? Chẳng lẽ anh đã quên, hai tháng trước, một người thím họ đã bị em mắng khóc trong bữa tiệc gia đình rồi à!?”


Văn Uyển khinh thường trợn mắt, “Xứng đáng bị mắng thì tại sao không mắng!? Anh Văn Lê, nếu anh không muốn có chuyện gì thì dính bạn gái đi. Mấy tuổi rồi mà ngày nào cũng mẹ anh này, mẹ anh nọ! Anh có thấy anh trai của em quản em và mẹ em không...”


“Anh...”


“Được rồi, đừng anh anh anh, em em em nữa... Mau đi tìm một cô gái nào đó để dung hòa âm dương đi. Nhìn anh kìa, người không ra người, quỷ không ra quỷ, ban ngày ban mặt mà muốn hù ai!?”


Văn Uyển ném xuống một câu như vậy rồi rời đi, để lại Văn Lê đứng đó một mình xấu hổ, không biết phải làm sao.


Sau khi náo loạn vào buổi sáng xong, cả căn nhà cũ trở nên yên tĩnh hơn nhiều.


Văn Uyển nhìn dấu hôn tím tím xanh xanh trên cổ trong gương, nhíu mày thật chặt, làm việc đó ở trong nhà quả thật kích thích, nhưng tóm lại có nguy hiểm.


Nghĩ như vậy, Văn Uyển mặc áo mát mẻ rồi chụp hình gửi Diệp Liệt Thanh.


【Dượng, sáng nay thím Ba thấy dấu hôn trên cổ em.】


Một lúc sau, tin nhắn của Diệp Liệt Thanh mới trở lại.


【Đừng lo lắng, hiện giờ trong nhà chỉ có hai người đàn ông trưởng thành là tôi và bác Cả của em.】


Diệp Liệt Thanh cất di động xoa mặt, vết xước trên mặt đau đớn khiến anh nhe răng.


Tối hôm qua Văn Tuyết rên rỉ cả đêm, cả nhà đều cho rằng anh và Văn Tuyết náo loạn suốt đêm mà không biết xấu hổ, bình thường Văn Uyển không ưa Văn Lê, cả nhà cũng không thể nghi ngờ Văn Quốc Đống.


Cùng lắm là nghi ngờ Văn Uyển có bạn trai ở bên ngoài, hai người còn nhỏ nên thích làm bậy.


“Uả, sếp, mặt anh...”


Tóc húi cua hài hước nhìn mặt Diệp Liệt Thanh, nói một nửa rồi dừng lại, “Sếp, không phải anh ăn vụng bên ngoài rồi bị chị dâu phát hiện đó chứ!?”


“Chậc chậc chậc... Nhìn ‘chứng cứ phạm tội’ trần trụi trên cổ kìa! Sếp biết chơi thật!”


Người đàn ông vừa dứt lời, sắc mặt Diệp Liệt Thanh đột nhiên cứng đờ, đứng dậy, lao vào toilet kéo cổ áo ra nhìn, dấu hôn và vết răng có hình dạng khác nhau từ cổ cho đến ngực.


Diệp Liệt Thanh hít sâu một hơi, rồi nghĩ đến vẻ mặt của thím Ba lúc sáng khi nói câu kia.


"Liệt Thanh nặng... tay quá..."


“Con bé chết tiệt!”


Văn Uyển nằm liệt trong phòng cả ngày, mãi cho đến tối mới xuống lầu.


Lâm Quyên thấy bộ dạng không đàng hoàng và lười biếng của Văn Uyển, không thể nuốt trôi sự tức tối nghẹn trong lòng, “Có cô gái nào trong nhà họ Văn tốt số như cháu không... Làm cái gì cũng bắt cả gia đình chờ...”


Văn Uyển lười biếng ngáp một cái, nghe vậy sửng sốt, “Bác gái nói vậy, cháu đã làm gì?”


Nghe thế, thím Ba vội vàng lên tiếng: “Chị dâu Cả!!”


Thím Hai cũng nhíu mày, khẽ quát Văn Uyển: “Nếu cháu ngủ tiếp cho đến khi bác Cả của cháu tan sở, e rằng sẽ không có bữa tối để ăn!”


Văn Quốc Đống không chiều theo Văn Uyển giống Diệp Liệt Thanh. Ở nhà họ Văn, quy tắc của Văn Quốc Đống chính là quy tắc, ai nói cũng không quan trọng.


Văn Uyển là ai, thấy hai người thím cố ý đổi chủ đề, cũng nhận ra có gì đó không đúng, “Chậc... Gần đây cháu cũng không gây chuyện.”


Nghe vậy, Lâm Quyên cười lạnh, quay đầu đi.


Chương 44  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin