KHAO KHÁT
Chương 141  

Chương 141: Dượng ngủ với em đi…


Không ai trong số ba người rời đi quay đầu lại nhìn Lâm Quyên.


“Tô Bối… Con khốn! Mày chờ đó!”


Lâm Quyên nằm liệt dưới đất, hận đến mức muốn nghiến gãy răng.


Văn Uyển nghe những lời này của Lâm Quyên, tiếc nuối lắc đầu, “Bác gái… Bác không thể…”


Nhìn tình hình hiện tại, mười Lâm Quyên cũng không phải là đối thủ của Tô Bối.


Chỉ hai cái tát đã khiến cho hai người đàn ông bỏ rơi vợ và mẹ để chạy theo mình.


Sau này… Chậc chậc chậc…


Người phụ nữ được ưu ái này… có vốn để nhận được sự chiều chuộng!


“Cô út, cô cứ yên tâm, sau khi khai giảng cháu nhất định sẽ giúp cô trông chừng dượng… Chắc chắn có thể giúp cô bắt được tình nhân bé bỏng của dượng ở bên ngoài! Để xem thử ai đã khiến cho dượng mê mẩn không chịu về nhà!”


“Cô yên tâm đi! Chúng ta đều là họ Văn, cháu sẽ giúp cô!”


Văn Uyển thề thốt son sắt, bộ dạng cực kỳ giống đứa cháu có cùng mối hận với cô mình.


“Cháu không cần phải xen vào việc người khác!!”


Văn Tuyết đã xem đủ kịch, Văn Uyển lại bắt đầu đâm dao vào tim ả, không thể nhịn được nữa nên nói câu đó rồi xoay người rời đi.


Trong nhà này, chỉ cần Lâm Quyên nằm trong tay ả, những người khác sẽ không thể tạo ra bất kỳ sóng gió nào.


Văn Uyển thấy Văn Tuyết không quan tâm đến ‘bạn tốt’ hay là ‘chị dâu tốt’ trên mặt đất, lại bật chế độ chế giễu, “Này… Bác gái, tội nghiệp bác quá… bị bạn bè xa lánh nha…”


“Mày… Mấy người…” Lâm Quyên tức giận choáng váng mặt mày, cả người hết sức, nghĩ đến cảnh chồng và con trai mình bị người phụ nữ kia mê hoặc, bà ta càng không cam lòng.


“Được rồi, Tiểu Uyển, đi về…”


Liễu Nhứ nhìn Văn Uyển, dường như nhớ tới gì đó, lại hỏi: “Sao con biết dượng con có người ở bên ngoài?”


Văn Uyển bĩu môi, “Dĩ nhiên là con biết…”


Bởi vì người kia là con mà.


Sau khi khai giảng, Văn Uyển chăm chút lại bức tranh mà cô đã vẽ Tô Bối lúc trước trong rừng mai.


Không hiểu sao, nhìn người đẹp trong tranh, trong đầu cô không khỏi hiện lên một câu thơ.


"Khi hoa nở rộ khắp núi, hoa mai mỉm cười trong bụi cây."


(Câu thơ này trích trong "Bặc tính tử - Vịnh mai" của Mao Trạch Đông. Câu này có nghĩa: hoa mai là biểu hiện của sự kiên cường và bất khuất, không sợ rét lạnh, tràn ngập tin tưởng vào mùa xuân và có phong cách khiêm tốn. Theo Baidu)


Đột nhiên cảm thấy tình huống này hết sức chính xác, rừng mai kia…


“Hừm…”


Bức tranh này chỉ có thể là ‘quà gặp mặt’ cho bác gái tương lai.


Nghĩ vậy, cọ vẽ trong tay Văn Uyển múa may, nếu là bác gái tương lai, không thể chậm trễ được.


“Mẹ kiếp, tin tức siêu nóng! Trường chúng ta có một nữ sinh năm nhất bị người ta đánh ở bên ngoài trường!”


“A!? Vụ gì đó!?”


“Nghe nói nữ sinh kia quyến rũ chồng người ta, bị người vợ phát hiện, nữ sinh bị lừa cho mắc bẫy, người vợ thuê người đánh cô ta!”


“Á đù, ghê gớm ta…”


“Ai ai ai, là ai!?”


“Còn ai nữa, chắc chắn là những cô gái ỷ mình có chút nhan sắc muốn tìm cha nuôi giàu có! Cảm thấy mình có khuôn mặt, dang chân ra là đàn ông có thể đè lên…”


“Ha… Ông già thì có gì ngon…”


“Ông già có tiền đó…”


“Trên giường cũng giỏi…”


Văn Uyển không khỏi nhíu mày khi nghe những lời tục tĩu dâm đãng của các nam sinh, đang định lên tiếng thì thấy Dương Yến ở bên cạnh rụt rè kéo tay áo cô, nhỏ giọng nói: “Tớ thấy video do người khác quay rồi, hình như là Bạch Lam…”


Nghe vậy, Văn Uyển quả nhiên không còn nghĩ đến chuyện nói giúp người khác nữa.


Nếu là Bạch Lam, người tìm tới nơi chỉ có thể là người cô tốt đẹp của cô thôi…


Thật không ngờ, mới khai giảng mấy ngày mà Văn Tuyết đã tìm ra.


Không biết… Nếu Văn Tuyết phát hiện ra tình nhân bé bỏng của Diệp Liệt Thanh ở bên ngoài là cô thì… sẽ như thế nào…


Văn Uyển nhất thời có chút chờ mong ngày đó.


Trong vòng nửa ngày, tin tức Bạch Lam quyến rũ đàn ông đã có vợ nên bị đánh lan truyền khắp các lớp, người có ý xấu còn chia sẻ đoạn video ngắn mà họ xem được lên mạng.


Văn Uyển xem video từ di động của người khác, Văn Tuyết trịch thượng túm tóc Bạch Lam, giẫm lên Bạch Lam như giẫm một con kiến.


Bộ dạng trịch thượng đó khiến Văn Uyển rất khó chịu, không phải là vì cô tội nghiệp cho Bạch Lam.


Bạch Lam không có ánh mắt, dám thèm muốn người của cô, cô không tự mình ra tay dạy cho cô ta một bài học là coi như cô đã lịch sự rồi.


Nhưng Văn Tuyết… chỉ là một bà điên, có tư cách gì trịch thượng ở đây.


Chỉ vì ả ta là vợ chính thức? Nực cười…


Văn Uyển càng nghĩ càng tức giận, trực tiếp gọi điện thoại cho Diệp Liệt Thanh.


Gọi vài lần nhưng không ai trả lời.


Văn Uyển nghiến răng, “Diệp Liệt Thanh!!”


Một lúc lâu sau, người đàn ông ở đầu bên kia mới gọi lại, “Con bé tổ tông của tôi, có chuyện gì gấp gáp như vậy?”


Nghe thấy giọng nói đè nén của Diệp Liệt Thanh, sắc mặt Văn Uyển lập tức lạnh lùng, “Tới trường đón em ngay bây giờ…”


“Hả? Tôi đang họp… Hôm nay có lẽ sẽ rất muộn…”


“Em không quan tâm! Em muốn dượng tối nay!”


“Được rồi, được rồi… Tan học tôi sẽ nhờ người đến đón em…” Diệp Liệt Thanh xoa trán, “Nhưng cuộc họp tối nay sẽ rất muộn…”


“Em mặc kệ… Em muốn dượng…” Văn Uyển vặn vẹo thân thể, một mặt là bị tức giận vì Văn Tuyết ỷ vào thân phận người vợ chính thức, mặt khác……


Văn Uyển thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, năm nay là năm thứ tư cô và Diệp Liệt Thanh ở bên nhau…


Nhưng vợ người ta vẫn chưa hay biết gì… Thậm chí không biết có sự tồn tại của cô… Làm sao cô vui vẻ được…


Giọng nói của Văn Uyển khiến Diệp Liệt Thanh sững sờ, ngừng một chút, “Đồ lẳng lơ! Mỗi ngày chỉ biết dụ dỗ ông đây!”


May mà lúc trước không đồng ý để Văn Uyển đi học đại học xa, nếu không đồ lẳng lơ này thèm muốn vào lúc nửa đêm, anh phải chạy tới đó cả đêm.


Tan học, Văn Uyển trở lại ký túc xá.


Bạch Lam và Khương Nguyệt chờ ở trong ký túc xá từ lâu, bộ dạng hùng hổ tựa như đang đợi cô về hỏi tội.


“Văn Uyển… Vì sao cậu không nói cho cô của cậu biết! Cậu rõ ràng biết Lam Lam không có quyến rũ dượng của cậu!”


Nghe vậy, Văn Uyển tao nhã trợn mắt, “Nếu cô ta thật sự không có ý đồ quyến rũ người ta, làm sao cô tớ tìm ra?”


Cô chỉ gợi ý cho Văn Tuyết, không nói cho Văn Tuyết biết tên họ của ai cả.


Văn Tuyết có thể tìm được Bạch Lam trong đám đông bận rộn, điều này chứng tỏ cái gì…


“Cô ta có quyến rũ dượng của tớ hay không thì trong lòng cô ta rõ hơn ai hết, cậu ở đây ra mặt thay cô ta để làm gì? Chẳng lẽ cậu cũng có ý với dượng tớ!?”


Lời này vừa dứt, Khương Nguyệt lập tức xù lông, “Cậu! Cậu nói vớ vẩn gì đó!? Ai thèm thích ông già như dượng cậu!”


Văn Uyển thản nhiên nhún vai, “Thật ra, dượng tớ cũng không có ánh mắt tệ như vậy.”


“Văn Uyển cậu!”


Khương Nguyệt định tiến lên, nhưng bị Bạch Lam kéo cánh tay, “Nguyệt Nguyệt, tớ không sao đâu… Kệ Tiểu Uyển đi…”


Khương Nguyệt chẳng qua là một cô tiểu thư con nhà giàu có tính tình và đầu óc không tốt lắm, Bạch Lam thì khác, bề ngoài trông có vẻ dịu dàng, nhưng trên thực tế, tổ ong vò vẽ còn không có nhiều lỗ bằng lòng dạ của cô ta.


Miệng thì nói mặc kệ Văn Uyển, nhưng biểu cảm trên mặt lại uất ức muốn chết.


Văn Uyển nghĩ chút nữa sẽ gặp Diệp Liệt Thanh nên lười đôi co với hai người, lấy đồ rời đi.


Ai ngờ chưa tới cửa đã bị Khương Nguyệt kéo lại, “Nhà họ Văn của cậu có cái gì mà kiêu ngạo như vậy? Đánh người rồi thôi à?”


Văn Uyển trở tay thật mạnh, trực tiếp ném Khương Nguyệt xuống đất, “Oan có đầu nợ có chủ! Cậu có bản lĩnh thì đi tìm người đánh đi! Lải nhải dài dòng ở trước mặt tớ làm gì!?”


Nói xong, Văn Uyển liếc Bạch Lam đang khóc sướt mướt, “Cậu không biết cô ta là ai sao? Nhìn kỹ bạn thân của cậu đi, coi chừng bị người ta bán còn đếm tiền giùm người ta!”


Mối quan hệ giữa Bạch Lam và Bạch Điềm Điềm, sau khi bọn họ trở thành bạn cùng phòng một ngày, Diệp Liệt Thanh đã biết rõ gốc gác của Bạch Lam.


Một người không có thủ đoạn như vậy còn muốn đóng kịch ở trước mặt cô, không biết lúc người nhà họ Bạch nhận con nuôi, có phải bọn họ coi trọng mặt mũi hơn là đầu óc hay không.


Bạch Điềm Điềm lớn lên thành một kẻ vô dụng không có đầu óc, có lẽ đã bị Bạch Lam khuyến khích từ nhỏ, e rằng sự âm u trong cái chết của Bạch Điềm Điềm cũng có phần của Bạch Lam.


Nói xong, Văn Uyển rời đi.


Để lại Khương Nguyệt với vẻ mặt bối rối, và Bạch Lam với sắc mặt sợ hãi.


“Cậu ấy có ý gì?”


“Tớ… Tớ không biết…” Bạch Lam không dám nhìn vào mắt Khương Nguyệt, cô ta đã có quan hệ với ba của Khương Nguyệt từ mấy năm trước, vì thế, cô ta mới nghe lời ba của Khương Nguyệt…


Cha nuôi của cô ta không có địa vị gì trong nhà họ Bạch, mấy năm nay bọn họ chỉ muốn lợi dụng con gái để giành lấy quyền lực, thậm chí còn trơ tráo tặng Bạch Điềm Điềm cho chồng của người cô của nợ, Bạch Điềm Điềm đi theo đám người đó nhiễm tật xấu, đầu óc đã bị hỏng…


Cả ngày nói những lời điên khùng, cuối cùng bị chết thảm thiết, cô ta không muốn đi vào vết xe đổ của Bạch Điềm Điềm……


Văn Uyển không biết Bạch Lam nghĩ gì trong lòng, cho dù biết cũng không liên quan đến cô.


Diệp Liệt Thanh là của cô, ngay cả Văn Tuyết cũng không thể chạm vào, huống hồ những người phụ nữ khác.


Diệp Liệt Thanh nhờ người đưa Văn Uyển đến văn phòng của mình, trong lúc hút thuốc tới gặp Văn Uyển.


“Ở đây ngủ một lát đi, hôm nay hơi bận, em thành thật đợi nhé, muốn ăn gì thì nói với người bên ngoài…”


Văn Uyển bĩu môi, giơ tay muốn Diệp Liệt Thanh ôm, “Dượng có biết cô tìm Bạch Lam không?”


Nghe vậy, Diệp Liệt Thanh nhíu mày, “Chuyện xảy ra khi nào?”


“Hôm nay hay sao á? Bà ta còn thuê người đánh Bạch Lam.”


Văn Uyển không hiểu tình cảm của Văn Tuyết đối với Diệp Liệt Thanh, mối quan hệ cực đoan và méo mó giữa hai người thay vì nói là cảm tình, chi bằng nói là… Văn Tuyết hưởng thụ sự tra tấn vặn vẹo và biến thái này.


Nếu nói Văn Tuyết không yêu Diệp Liệt Thanh cũng không đúng, nếu nói ả ta yêu đến mức nào… cô không thể nhìn ra… Tình cảm của Văn Tuyết đối với Diệp Liệt Thanh càng giống như là đối với ‘món đồ thuộc về mình’?


Diệp Liệt Thanh xoa đầu Văn Uyển, thấp giọng nói: “Đó là kẻ điên, sau này gặp cô ta thì phải tránh xa.”


“Ồ, dượng, lỡ như bà ta phát hiện ra chuyện của hai ta……”


“Cô ta sẽ không.”


Diệp Liệt Thanh không chờ Văn Uyển nói hết lời, lập tức ngắt lời Văn Uyển, “Trẻ con đừng lo lắng chuyện của người lớn, tôi sẽ xử lý cô ta.”


“Ờ.”


Tuy Văn Uyển hứa, nhưng không hiểu sao trong lòng lại chờ mong cảnh Văn Tuyết bắt gian cô…


Không biết khi đó Văn Tuyết có còn trịch thượng như lúc dạy dỗ Bạch Lam một bài học không.


Sau khi Diệp Liệt Thanh rời đi, Văn Uyển chờ đến nửa đêm, đang ngủ mơ màng trên sô pha, đột nhiên có hai bàn tay đặt lên eo cô.


“Dượng… Buồn ngủ quá…”


Văn Uyển không kiên nhẫn đẩy người đàn ông ra, “Để em ngủ tiếp…”


“Tôi sẽ nhờ người đưa em đến khách sạn ngủ.”


“Không cần… Em muốn ở bên dượng,” Văn Uyển lẩm bẩm, nhích người vào trong ghế sô pha, nhường chỗ cho Diệp Liệt Thanh, “Dượng ngủ với em đi…”


Chương 141  

Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin