THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Chương 99:


Mãi đến khi Tam Phúc đi gõ cửa, ánh mắt của Phương Trấn Nhạc vẫn chưa thu về.

Anh vẫn đang nhìn Tần Hồng Lương, quan sát mình và tứ chi có khả năng truyền tải cảm xúc cực nhỏ như ngón tay và mũi chân của cô ta.


Tần Hồng Lương dường như bị anh nhìn chằm chằm đến hơi thấp thỏm bất an, nhưng cũng không đứng dậy lập tức trốn về phòng mình mà quay đầu nhìn về phía Tam Phúc, ra vẻ quan tâm Clara.

“Làm phiền dùng nhà vệ sinh một chút.” Phương Trấn Nhạc cuối cùng cũng thu lại ánh mắt dò xét, di chuyển bước chân.

“Ở đây.” Tần Hồng Lương định đứng dậy chỉ đường, nhưng Phương Trấn Nhạc ra hiệu cho cô ta cứ tiếp tục ngồi rồi tự mình đi về phía nhà vệ sinh.

Không gian nhỏ hình vuông của phòng khách đột nhiên trống ra, chỉ còn lại hai cô gái đang ngồi cứng người trên sô pha.

Tuy rằng Phương Trấn Nhạc đang ở nhà vệ sinh trong phòng và Tam Phúc đang ở sau lưng, đứng trước cửa phòng Clara đấu võ mồm với cô ta, nhưng đại khái vì cảm giác tồn tại của Tần Hồng Lương trong ý thức


của Dịch Gia Di quá mạnh nên cô chỉ cảm thấy mấy người khác dường như cách rất xa.

Cô với Tần Hồng Lương chỉ cách nhau một cánh tay, bọn họ một người biết rõ đối phương là hung thủ nhưng lại không thể tùy tiện hành động. Một người biết mình là hung thủ, vì thế coi toàn bộ cảnh sát là kẻ địch.

Hai người đều chọn tư thế ngồi nghiêng quay nửa người về phía đối phương, nếu có người đặc biệt am hiểu tâm lý học sẽ phát hiện ra, cho dù bọn họ thoạt nhìn không để ý đến người bên cạnh nhưng trên thực tế đều đang áp dụng tư thế phòng vệ với đối phương.

Bên ngoài cửa sổ, gió đêm lại nổi lên, thổi vào những ô cửa sổ sắt và mái hiên bằng tôn bên ngoài tòa nhà cũ tạo ra những tiếng kỳ lạ.

Hai cô gái trẻ tuổi đều không nói gì, mặt mang nụ cười mỉm đồng thời cũng nhô vai, lông tơ khắp người đều dựng lên.

Các cô trông có vẻ thoải mái ung dung, vẻ mặt thản nhiên, nhưng trên thực tế lại không hẹn mà cùng giương cung bạt kiếm.

 

Các thám tử đợi chừng mười mấy phút, cuối cùng Clara mới mở cửa.

 

Cô ta không hề có một chút tâm cơ nào, cứ thế mở rộng cửa phòng ngủ của mình cho các thám tử nhìn, ánh mắt lạnh nhạt của Phương Trấn Nhạc bắt được một chi tiết: Mấy thứ khác trong phòng của Clara đều bị ném lung tung, đồ trang điểm bị đáp đầy lên cái chăn nhỏ trên giường, trên giường còn rất nhiều thứ như dây cột tóc và bịt mắt khi ngủ, rõ ràng rất lộn xộn.


Nhưng duy chỉ có toàn bộ quần áo trên giường và quần áo trong tủ đều được gấp rất gọn gàng.

Điều này khó tránh khỏi khiến người nghĩ đến một xấp quần áo được gấp vuông vắn đặt bên cạnh nạn nhân tại hiện trường hung án.

Clara đi ra khỏi cửa, khi đến trước mặt các thám tử, mọi người mới phát hiện ra đây đúng thật là một cô gái cao ráo, nhưng cánh tay cả chân đều thuộc dạng thon dài, cũng không có mấy phần cơ bắp.

Đường nét cả người cũng gầy hơn rất nhiều, thậm chí còn gầy hơn cả ảnh chụp chung của bọn họ.

Dịch Gia Di thở phào một hơi nhẹ nhõm, loại trừ Clara ra, việc Tần Hồng Lương là hung thủ trên cơ bản đã chuẩn một trăm phần trăm không sai rồi.

Phương Trấn Nhạc mời Tần Hồng Lương lánh đi một lát, lúc này cô ta mới đứng dậy nở nụ cười với mọi người, đối diện tầm mắt với Clara rồi về phòng ngủ của mình.

Trong nháy mắt cô ta mở cửa, Dịch Gia Di xuyên qua khe cửa nhìn thấy bối cảnh bên trong, tuy chỉ thoáng qua một cái như vậy nhưng cũng đủ để bắt được một vài thông tin.

Phòng của Tần Hồng Lương vô cùng sạch sẽ, sạch đến mức hoàn toàn không ăn nhập với khí chất trong căn nhà thuê bình thường này.

Sau khi Clara ngồi xuống, Dịch Gia Di cũng đứng dậy ra đứng ở cửa chung với Phương Trấn Nhạc, nhìn Tam Phúc hỏi cô ta.

Clara là một cô gái có thái độ rất mất ổn định, trong vẻ mặt mang theo vài phần công kích.


Khi cô ta nói chuyện có thói quen hơi hất cằm dưới lên, loại thần thái này sẽ mang đến cho người một loại cảm giác rất không dễ chọc. Trên gương mặt của một vài người sợ bị bắt nạt thường sẽ xuất hiện loại thái độ có tính chất tự vệ này: Mục đích chỉ là vì không muốn bất cứ ai coi khinh mình, tuyên bố với toàn bộ thế giới rằng: Đừng ai chọc vào tôi.

Giống như con bọ ngựa giơ hai nắm đấm về phía cái xe và con cua sinh ra cái vỏ cứng vậy.


 

“Này sir, có chuyện gì thì nói thẳng luôn đi, cứ rầy rà hỏi nhiều câu như vậy làm gì, tôi với A Hồng sắp phải đi làm rồi, bộ trong túi chúng các người nhét toàn là tiền hả, cũng đừng cản trở chúng tôi kiếm tiền.” Clara lên tiếng dọa người trước: “Làm việc ở club đêm Đại Lệ Viện thì đã làm sao? Bán rượu, nói chuyện với ông chủ cũng là phạm pháp sao?”

“Không cần nghĩ nhiều như vậy, chúng tôi chỉ hỏi vài vấn đề thôi. Cảnh sát Đàm hỏi, cô trả lời là được, chúng tôi sẽ không làm chậm trễ quá nhiều thời gian của các cô.” Phương Trấn Nhạc đứng ở cửa, khi nói lời này thậm chí còn hơi mỉm cười.

Clara ngẩng đầu liếc mắt nhìn Phương Trấn Nhạc, thấy anh không lập tức châm chọc khiêu khích một phen, ngược lại bản thân có chút không được tự nhiên.

Cô ta hắng họng, nhìn về phía Tam Phúc ở bên cạnh mình, mở miệng nói: “Anh chính là cảnh sát Đàm sao?”

“Đúng vậy, hỏi trước khoảng năm giờ sáng hôm nay cô đang làm gì?” Tam Phúc đối diện với “kẻ tình nghi chân chính” Clara có biểu hiện cảnh giác hơn khi đối mặt với Tần Hồng Lương, không chỉ tỏ ra càng ôn hòa hơn mà cũng che giấu cảm xúc của mình càng sâu hơn.


“Thì ở nhà ngủ đó, tan làm không ngủ thì làm gì? Trời còn chưa sáng mà, cũng không có gì để làm.” Clara trông kiểu “anh hỏi lời ngu ngốc gì vậy chứ?”

“Có người nào có thể làm chứng cô vẫn luôn ở nhà không?” Tam Phúc truy hỏi.

Clara nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Tam Phúc rồi mới quay đầu nhìn về phía Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di, sau khi nhìn kỹ một vòng cô ta mới nghi ngờ hỏi: “Này sir, anh có ý gì? Người quang minh chính đại không ăn nói mập mờ, có phải các người nghi ngờ tôi đã làm gì đó đúng không? Tôi ở nhà ngủ có ai có thể làm chứng được? A Hồng cũng không ở nhà.”

“Cái bông tai này là của cô đúng không?” Tam Phúc lấy ảnh chụp một chiếc bông tai rớt ở hiện trường gây án ra, cho Clara xác nhận.

“Ế? Là của tôi mà, mất từ rất lâu trước đây rồi, sao các anh lại có bức ảnh này?” Clara muốn giơ tay cầm bức ảnh nhưng lại bị Tam Phúc tránh đi.

“Nghe nói sáng sớm hôm qua cô đã cãi nhau với Triệu Mỹ Ni một trận?”

“Lại liên quan đến Triệu Mỹ Ni nữa? À, có cãi nhau, nhưng sao? Bây giờ ngay cả đàn bà con gái cãi nhau mà cảnh sát cũng muốn quản à? Có thể tiết kiệm tiền của người nộp thuế, làm chút chuyện nghiêm túc đi được không?”

Tam Phúc quay đầu liếc nhìn Phương Trấn Nhạc, thấy anh Nhạc gật đầu với mình mới mở miệng: “Hơn bảy giờ sáng nay, Triệu Mỹ Ni được phát hiện đã chết trên giường nhà mình, bây giờ khẩu cung của rất nhiều


người đều chỉ về phía cô và Triệu Mỹ Ni có mâu thuẫn, tình huống rất bất lợi đối với cô, mong cô có thể phối hợp với phía cảnh sát.”

Clara lập tức sững sờ, dường như không tin, cô ta phụt một tiếng bật cười mới mở miệng định hỏi vài câu, nhưng khi đối diện tầm nhìn với Tam Phúc một lúc, đột nhiên lại hiểu ra cảnh sát rõ ràng sẽ không bịa ra lời nói dối này, đặc biệt chạy tới trước mặt cô ta để trêu cô ta, miệng cô ta lại đóng lại, dùng sức hít hai hơi.

Clara chớp đôi mắt đã không còn tiêu cự, đứng phắt dậy, sau khi ý thức được bản thân đang làm gì lại ngồi bệt mông xuống: “Làm sao Mỹ Ni có thể chết được? Cô ấy cũng không đắc tội với ai cả, các chị em khác còn vay nặng lãi đây nhưng cô ấy thì không. Hôm trước còn nói muốn tích tiền ra ngoài mở tiệm, sau đó không làm em gái tiếp rượu nữa, cô ấy cũng không có bạn trai mà…”

Clara hoảng loạn nói nửa ngày mới phát hiện ra vừa rồi Tam Phúc nói tình hình bất lợi đối với cô ta, sau khi trừng mắt với vẻ kinh ngạc, cô ta lập tức đứng dậy, lớn tiếng giận dữ nói: “Sao có thể là tôi được? Tôi với Mỹ Ni dăm ba hôm lại cãi nhau, đã cãi rất nhiều năm rồi. Tôi còn đang nghĩ nếu cô ấy mở tiệm không đủ tiền thì cho cô ấy mượn một ít, làm sao tôi có thể giết cô ấy được? Sir, anh đừng thấy chúng tôi thường xuyên cãi nhau nhưng giữa các chị em, mối quan hệ của chúng tôi là tốt nhất, dù có cãi dữ dội nhất cũng không cắt đứt tình bạn! Không tin các anh đi hỏi đám người chị Vân đi, mọi người đều biết.”

“Mong cô bình tĩnh một chút, chúng tôi sẽ hỏi những người khác.” Tam Phúc ngẩng đầu nhìn cô ta, gật đầu bảo: “Ngồi xuống đi.”

Clara siết chặt nắm tay lại đầy khẩn trương, gương mặt đỏ gay, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống, thái độ khoa trương trước đó đã hoàn toàn biến mất, lớp vỏ cứng giả tạo bị gỡ ra, lộ ra chân thân yếu đuối và


vô lực bên trong. Sắc mặt của cô ta dần trắng bệch, cúi đầu nhìn quyển sổ trong tay Tam Phúc, đột nhiên nước mắt tí tách rơi.


 

Tam Phúc rút một tờ giấy đưa cho Clara, nhíu chặt mày lại. Clara nhận tờ giấy, vừa lau nước mắt vừa khóc thút thít.

Dưới loại tình huống này, Tam Phúc lại hỏi thêm vài câu nữa, dựa theo kỹ xảo thẩm vấn, anh ta cài cắm và đan xen các câu hỏi thật và các câu hỏi khảo nghiệm phản ứng của người bị thẩm vấn.

Câu hỏi thực dùng để lôi manh mối ra, giúp suy đoán tình tiết vụ án.

 

Câu hỏi khảo nghiệm phản ứng của người bị thẩm vấn thì lại hoàn toàn là một cái bẫy trong lúc thẩm vấn, đặc biệt dùng để bẫy phản ứng của người bị thẩm vấn, là thủ đoạn quan trọng để các thám tử phán đoán mức độ khả nghi của kẻ bị tình nghi khi quan sát bọn họ,

Đương nhiên, có đôi khi kỹ xảo được chồng lên các câu hỏi đặc biệt, vậy trạng thái tâm lý đặc thù của người bị thẩm vấn còn có khả năng trực tiếp bẫy người bị thẩm vấn khai nhận.

Nhưng lần này Clara cũng không đột nhiên sụp đổ phòng tuyến tâm lý và khai nhận, thậm chí kinh nghiệm vượt qua các câu hỏi bẫy và câu hỏi lừa của cô ta gần như được thể hiện một cách không chê vào đâu được.


Nếu tất cả những chuyện này đều là màn biểu diễn của hung thủ, vậy Clara khó tránh khỏi thông minh đến mức đáng sợ rồi.

Sau khi hỏi xong, Tam Phúc thậm chí còn ma xui quỷ khiến nói một câu: “Xin nén bi thương.”

 

Khi Clara bị thẩm vấn, Phương Trấn Nhạc đang quan sát biểu cảm của cô ta, trong lòng không ngừng suy đoán và phán đoán.

Dịch Gia Di lại không làm loại chuyện này, trước khi tới đây, cô còn nghi ngờ trong lòng, nhưng lúc này tâm đã như gương sáng: Clara chính là một kẻ chịu tội thay, vụ án này hoàn toàn không liên quan một chút nào đến cô ta hết.

Dịch Gia Di khoanh tay đứng ở cửa, trông như nhìn về phía Clara nhưng trên thực tế hoàn toàn đang xuất thần nghĩ chuyện của mình.

Cô cố gắng hồi tưởng lại mỗi một chi tiết trong dòng chảy hình ảnh, bắt đầu từ lúc Tần Hồng Lương gõ cửa đi vào cửa nhà của nạn nhân Triệu Mỹ Ni, không bỏ sót một điểm nào hết.

Cô dựa theo phương pháp ô vuông mà Newton đề ra, cắt các hình ảnh động trong dòng chảy hình ảnh thành những bức ảnh tĩnh và biến mỗi bức ảnh tĩnh thành một ô vuông, quan sát từ ô vuông 1x1 thẳng đến ô vuông 13x13. Cứ vậy tra xem xong một bức ảnh, đảm bảo quả thật không bỏ sót bất cứ một thông tin nào rồi mới quan sát tiếp hình ảnh tiếp theo.

Phương pháp ngu ngốc vô cùng tốn thời gian và tốn sức lực, nhưng thường cũng là cách hữu hiệu nhất.


Ngay khi trong đầu Dịch Gia Di đang kiểm tra hình ảnh “hung thủ Tần Hồng Lương ngồi lên sô pha, bưng cốc nước mà nạn nhân Triệu Mỹ Ni đưa cho cô ta” đột nhiên dừng lại.

Cô liếc qua ô vuông ảnh cắt lờ mờ tối tăm này, những nội dung khác đều không có gì sai, chỉ duy nhất hành động của hung thủ Tần Hồng Lương khi uống nước là khiến loại cảm giác kỳ quái đó trở nên càng mãnh liệt hơn.

Một người rõ ràng đã bưng cốc nước lên, tại sao không uống nước mà chỉ chạm môi lên cốc một cái mà thôi?

Tại sao lại làm như vậy? Lo lắng nạn nhân Triệu Mỹ Ni bỏ thuốc vào trong nước sao?

Lẽ nào theo quan điểm của hung thủ Tần Hồng Lương, Triệu Mỹ Ni cũng có động cơ giết cô ta cho nên mới nổi lòng kiêng kỵ?

Hoặc là…

 

Trong đầu Dịch Gia Di lóe lên tia sáng, còn một khả năng nữa!

 

Cô lập tức bình tĩnh trở lại, ánh mắt rơi lên môi của Clara, cô ta tô son môi màu hồng nhạt, nói thẳng ra thì nó phù hợp với tính cách của cô ta và cũng hợp với làn da hơi trắng của cô ta.

Ngược lại, da của Tần Hồng Lương hơi đen, thích hợp với màu đỏ thuần hơn.

Nghĩ lại thì hôm nay Tần Hồng Lương tô son môi màu đỏ thuần có ánh ám kim dưới ánh mặt trời, thân là một dancer múa cột, khi ở dưới ánh đèn, phần lớn mọi người đều nhìn dáng người của cô ta mà không phải gương mặt.


Nhưng khi thực hiện vài động tác quy định, các vị khách vẫn sẽ liếc mắt nhìn mặt cô ta, son môi có ánh ám kim dưới ánh đèn sẽ trở nên đặc biệt rõ ràng.

Mà vị trí ăn điểm nhất trên gương mặt của Tần Hồng Lương đại khái chính là đôi môi căng mọng và khiêu gợi của cô ta.

Như vậy xem ra, Tần Hồng Lương chọn son môi màu đỏ thuần có ánh ám kim đã được cân nhắc nhiều đến cỡ nào.


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin