THẬP NIÊN 90: THẦN THÁM HƯƠNG GIANG

Cách ngày, Gary không thu hoạch được gì ở bên Thuyền Loan.

Chuyện năm đó rất nhiều người đều đã quên gần hết, người đánh cá bên này cũng đã đổi vài lượt rồi.

Cho dù là ngư dân thường trú thì mỗi năm cũng tiếp xúc với vô số người trẻ tuổi chạy tới đây đánh bắt hải sản, bắt cá, cũng hoàn toàn không có thông tin gì về bức ảnh của Đinh Bảo Lâm.

Lưu Gia Minh dẫn vài tên du côn trước đó vào sinh ra tử chung với Đinh Bảo Lâm, mềm cứng cùng tung ra, thẩm vấn vài lượt cũng không có được bất cứ lời khai hữu dụng nào.

Không bằng không chứng, hơn nữa cũng không tìm được động cơ có sức thuyết phục, khi thẩm vấn khó mà chiếm được quyền chủ động.

Mấy người trẻ tuổi lăn lộn trong xã hội đã lâu này vào phòng thẩm vấn ở cục cảnh sát giống như về nhà, không chỉ không sợ mà thi thoảng còn nói đẩu đâu, lãng phí thời gian của cảnh sát.

Vụ án rõ ràng đã có tiến triển to lớn nhưng các thám tử ở tổ trọng án B vẫn hết đường xoay sở như cũ.

Lâm Vượng Cửu nhìn tên của mấy tay du côn tới lấy lời khai được ghi lại trên bảng trắng, thậm chí còn vòng qua thắp hương, cầu nguyện lệ quỷ vẽ vòng tròn mau xuất hiện, lại chỉ đường soi lối cho mọi người.

Bầu không khí này duy trì hết hai ngày mà vòng tròn đỏ đó vẫn không xuất hiện, Phương Trấn Nhạc lại nhận được một cuộc gọi từ người chỉ điểm.

Anh ghi lại một địa chỉ và một cái tên lên tiền giấy, sau đó cúp máy, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu.

Tất cả mọi người đều nhìn Phương Trấn Nhạc với vẻ mặt nín thở mong đợi, Dịch Gia Di chạy tới đưa báo cáo xét nghiệm từ bộ phận khoa học giám định cũng ôm văn kiện đứng ở cửa nhìn Phương Trấn Nhạc với vẻ khẩn trương.

Mấy ngày nay cô vẫn chưa tìm được cơ hội văn phòng tổ B không có người, muốn khoanh tròn cũng đành bó tay, quả thật là gấp đến mức đầu bốc khói.

“Đã tìm được người đi đôi giày thể thao của Đinh Bảo Lâm rồi, tên là Đại Tiêm Tử, Kiến Dân Thôn, Tướng Quân Áo.” Phương Trấn Nhạc quay đầu liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng kiềm chế tâm trạng kích động của mình, để bản thân giữ được lý trí.

Mọi người đều dậy sóng trong lòng, Dịch Gia Di chớp mắt, giúp nói ra suy nghĩ trong lòng của tất cả mọi người: “Sir Phương, sao anh phát hiện ra người này hay vậy? Thật lợi hại....”

“Nếu cô có người chỉ điểm khắp toàn Hồng Kong, muốn tìm một người đi đôi giày vốn không thuộc về anh ta, còn phải mua một đôi dây giày khác vậy cũng không khó đến thế đâu.” Phương Trấn Nhạc cố tình cong khóe môi dưới lên một cách tự đại và ngông cuồng.

“Ai cũng biết người chỉ điểm dùng tiền để nuôi.

Vậy cô cảm thấy là người thế nào mới có thể nuôi được nhiều người chỉ điểm nhất?”

“… Sir Phương, anh?” Dịch Gia Di trừng to đôi mắt thử trả lời.

Lưu Gia Minh bật cười ha ha: “Đương nhiên là người! Có! Tiền rồi!”

Phương Trấn Nhạc cũng bật cười theo, sau đó thu lại tâm trạng nói chuyện phiếm, nghiêm chỉnh bảo: “Chuẩn bị một chút đi, tôi đi báo cáo với madam một tiếng, chúng ta sẽ xuất phát tới Tướng Quân Áo bắt người ngay.”

“Yes, sir.” Mấy người đàn ông nhiệt huyết đồng thanh hô vang trời.

Phương Trấn Nhạc vừa cười vừa lắc đầu, đập cuộn giấy lên đầu vai của Tam Phúc cách mình gần nhất rồi đi ra khỏi văn phòng.

Khi đi băng qua Dịch Gia Di, anh quay đầu đối diện với cô, nhận được vẻ sùng bái tràn ngập trong đôi mắt của cô cảnh sát trẻ, bước chân hơi dừng lại, trong lồng ngực chẳng hiểu sao lại bốc lên một ngọn lửa.

Anh dứt bỏ loại tâm trạng kỳ lạ này đi, gõ cửa văn phòng của Khưu Tố San, không đợi đối phương đáp lời đã đẩy cửa đi vào.

“Sau khi gõ cửa phải đợi chủ nhà đáp mới có thể vào chứ…” Khưu Tố San lập tức vỗ bàn oán trách, chị ta đang tô lại lớp trang điểm mà bị cấp dưới nhìn thấy, thật mất thể diện.

Nhưng lời oán trách mới nói được một nửa đã bị Phương Trấn Nhạc ngắt lời: “Vụ thảm sát ở King’s Park đã khóa chặt được một nghi phạm, ở Kiến Dân Thôn, Tướng Quân Áo, bây giờ cần cho phép hành động bắt giữ.”

Khưu Tố San hé miệng, lập tức đứng dậy: “Cho xuất phát ngay!”

Son môi mới chỉ tô môi trên cũng bất chấp hết.


Vụ thảm sát ở King’s Park, thủ pháp giết người khiến người giận sôi, đã từng khiến người Hồng Kông nghe tin đã sợ mất mật, vài tháng liền không dám tới khu vui chơi King’s Park chơi.

Thám tử tổ A điều tra phá án cả ngày lẫn đêm ròng rã suốt vài tháng liền mà vẫn chưa thể phá được vụ án, được xác định thành án chưa giải quyết, cách ngày đã có một tờ báo nhỏ phớt lờ lời chào hỏi của bộ phận quan hệ công chúng, đăng báo nghi ngờ năng lực của cảnh sát Hương Giang.

Đây là đang sỉ nhục cục cảnh sát Du Ma Địa.

Bây giờ vụ án được lặp lại, thám tử tổ B cũng mặc vinh quang lên mình.

Cuối cùng!

Cuối cùng cũng có kẻ tình nghi khá thiết thực rồi!

Toàn bộ thành viên tổ trọng án B tập kết, súng vác vai, đạn lên nòng, vẻ mặt nghiêm túc, mang theo lòng quyết tâm tất thắng mà xuất phát!

Ngay khi Phương Trấn Nhạc cạch một tiếng ấn mở khóa xe Jeep của mình, đang định dẫn đội xuất phát thì đột nhiên có một đống người lao vùn vụt ra khỏi cục cảnh sát – là sáu thám tử của tổ trọng án A, do Du Triệu Hoa dẫn đội, trong lúc chạy bên hông còn lấp lóe sáng tối, rõ ràng cũng đều mang theo súng ra ngoài.

“?” Lưu Gia Minh quay đầu.

Gì đây?

Tổ A cũng đinh ra ngoài bắt hung thủ sao?

Sao tổ B bọn họ có nghi phạm cần bắt mà tổ A bọn họ cũng đồng thời vừa vặn có luôn vậy?

Làm gì vậy?

Học theo bọn họ à?

“Madam, đi chung đi, vụ án này chúng tôi cũng đã đổ rất nhiều tâm huyết, cho chúng tôi đi bắt hung thủ chung đi.” Du Triệu Hoa chạy tới trước mặt Khưu Tố San và nói với vẻ mặt chân thành tha thiết, trong mắt lại lóe lên vẻ sắc bén dưới ánh đèn lạnh trong bãi đỗ xe.

Anh ta cắn răng, vẻ mặt khẩn thiết, giống như nếu Khưu Tố San không đồng ý thì anh ta sẽ bắt cóc chị ta để tiện lên đường vậy.

“Chú ý nghe lệnh hành động.” Khưu Tố San hít một hơi thật sâu, rốt cuộc vẫn không từ chối.

“Yes, madam.” Du Triệu Hoa lập tức kính chào, sau đó cầm sẵn bộ đàm, điều chỉnh nút rồi quay người vòng lên xe của mình, vung tay một cái.

Đám trẻ đồng loạt lên xe xuất phát!

Sau hơn năm mươi phút, tổ trọng án A và tổ trọng án B đã tới một tòa nhà nhỏ ở Kiến Dân Thôn, Tướng Quân Áo, bắt được Đại Tiêm Tử đang đánh bài.

Khi ấy cùng đánh mạt chược còn có một người trẻ tuổi khác vừa trông thấy điều tra viên tới bắt người đã định chạy, cũng bị Phương Trấn Nhạc ngáng chân vấp ngã ngay ở cửa, vất cho Lưu Gia Minh cùng dẫn đi.

Đại Tiêm Tử quỳ rạp trên đất, trên vai trái bị đầu gối của Lâm Vương Cửu đè xuống, trên lưng phải bị đầu gối của Du Triệu Hoa đè, đầu thì bị Gary ấn, hai tay lập tức bị thám tử tổ A mặc áo cộc tay màu lam giữ chặt, mông lại trúng ba cước không biết của vị thám tử nào.

Đèn trong phòng bị va vào lung lay chập chờn, mượn ánh đèn lúc sáng lúc tối, Đại Tiêm Tử ngẩng đầu lên, chỉ thấy trong phòng lờ mờ toàn là cảnh sát có súng phối bên hông.

Lồng ngực của anh ta bị đè, xương cốt cả người đều đau, run rẩy nghĩ: Sao… sao lại nhiều người thế này… hả?

Một ngày làm việc của chị Nhân ở bộ phận hành chính vẫn trôi qua một cách bình yên lặng sóng.

Không có nguy hiểm cũng không có gì kinh hãi, lại đến năm giờ, chị ta vội vàng dọn xong đồ, định tan làm về nhà.

Dịch Gia Di lại gọi điện cho anh cả nói tăng ca, sau đó ăn uống qua loa cô lại chìm đắm vào trong hồ sơ tiếp.

Mấy kiến thức quý giá này, mỗi một đoạn, mỗi một án đều không nỡ bỏ qua.

Trong quá trình đọc xem, cô cũng tìm được ghi chép phạm tội trước kia của vài hung thủ trong vụ thảm sát lần này từ đống hồ sơ như biển, vừa đọc vừa phác họa tâm lý phạm tội và viết lại hành vi của mấy người này dựa theo suy nghĩ của các thám tử cũ mà cô đã đọc trước đó.

[Từ nhỏ không có thành lập mối quan hệ ràng buộc mạnh, vì thế cảm xúc tê liệt, thiếu lòng đồng cảm, trắc ẩn…]

[Thân ở trong môi trường không tốt, gần mực thì đen, trong giai đoạn thanh thiếu niên tam quan chưa đủ vững chắc đã bị tiêm nhiễm quan điểm sai lầm… thuận ta thì sống trái ta thì chết… cá lớn nuốt cá bé, quy luật sinh tồn, tàn nhẫn nhất chính là mạnh nhất và thú vị nhất…]

[Hôm nay làm anh em thì nên làm anh em cả đời, tất cả mọi người đều nên giống như mình, nên quay quanh mình. Loại bỏ những người bất đồng quan điểm với mình, tồn tại dụng ý xấu đối với người khác biệt với mình… tấn công đả thương những người không giống mình…]

[Tâm lý quần chúng mạnh, một đám ô hợp ngu ngốc…]


Bạn có muốn comment đánh giá truyện, hãy đăng nhập nhé! imglogin