Chương 71:
Sau khi quay đầu lại, cô lại ngẩng cao đầu, liếc nhìn các học sinh bên dưới giống như một con sư tử nhỏ kiêu ngạo.
Quả nhiên, ngoại trừ một số người sành điệu đặc biệt giỏi sử dụng phần mềm Word ra thì hầu hết những người làm việc có thâm niên đều im lặng nhìn chằm chằm vào bảng trắng, cau mày suy nghĩ xem đây là gì… những người bình thường không thích sử dụng máy tính, ngay cả khi có ai đó từng nói với bọn họ rằng có thứ như phím tắt này thì nó cũng đã sớm hoàn toàn bị ném ra sau đầu khi không dùng đến.
Dịch Gia Di hắng giọng, cười đầy đắc ý, rất lâu sau mới giải đáp câu hỏi bí ẩn này:
“Đây là một phím tắt, có thể tiết kiệm đáng kể thời gian quý báu của mọi người, giúp bạn tạo các báo cáo và tài liệu một cách hữu ích và nhanh hơn.”
Không sai!
Chính là lợi hại như vậy đấy!
Cô thậm chí còn biết dùng cả phím tắt đấy nhé!
Vì vậy, các tổ trưởng, giám sát và giám sát cấp cao nào đó ngồi bên dưới bục đều hì hục ghi chép như những học sinh.
Mấy thứ như phần mềm này đối với người vừa mới tiếp xúc với máy tính mà nói toàn bộ các nút đều lạ lẫm, cái này không dám đụng, cái kia không dám ấn, chỉ sợ bất cẩn làm chết máy, thậm chí là làm hỏng.
Quá nhiều chức năng, nút và có quá nhiều khái niệm mới như “cửa sổ” “phần mềm” “phần cứng” “lưu” “trang” khiến người hoa hết cả mắt và bối rối.
Nhưng một khi giải thích logic rõ ràng, nhập môn rồi và tạo thành thói quen sử dụng thì thật ra sẽ biết hết tất cả mọi thứ.
Những người đến đây nghe giảng dần dần mở mang đầu óc và hiểu một cách có hệ thống toàn bộ logic sử dụng, họ phát hiện ra tuy rằng nó phức tạp hơn điều khiển từ xa của tivi, tủ lạnh và điều hòa một chút, nhưng dù sao nó cũng là thứ do con người nghiên cứu phát minh ra, khó cũng không khó được đến đâu.
Khi đã hiểu rõ sẽ có cảm giác thông suốt nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, mọi người thậm chí có hơi bồn chồn nóng ruột, muốn trở về văn phòng mở phần mềm Word ra từ từ thể hiện kỹ năng một phen.
Lớp học kéo dài được bốn mươi phút, rất nhiều người đã quên mất Dịch Gia Di cũng chỉ là một thám tử nhỏ của tổ trọng án mà thôi, thậm chí có tổ trưởng khi mở miệng đặt câu hỏi còn vô thức gọi “chuyên gia” khiến cho cô cảnh sát trẻ đỏ mặt tía tai, nói không rõ là hưng phấn, đắc ý hay là xấu hổ nữa.
Khi lớp học dần đi đến kết thúc, Dịch Gia Di điểm lại toàn bộ các kiến thức đã học, chắt lọc chức năng trọng điểm, khi đang suy nghĩ xem nên chọn lọc từ để kết thúc thế nào thì hàng lang bên ngoài cửa đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân như đánh trống tới gần.
Dịch Gia Di như có cảm giác, quay đầu nhìn về phía cửa, một giây sau, bóng người cao lớn của Phương Trấn Nhạc xuất hiện ngay ở cửa.
Người đàn ông dừng chân, gõ cửa một cách lễ phép, ánh mắt liếc qua phòng họp cuối cùng rơi lên mặt Dịch Gia Di.
Vẻ mặt của anh không hề dao động, nghiêm túc nói: “Có vụ án.”
Dịch Gia Di nhíu mày, cơ bắp cả người căng chặt theo bản năng, sự khẩn trương khi giảng bài trong nháy mắt đã thu lại, dáng vẻ thoải mái và đắc ý khi đối diện với “học sinh” cũng không còn thấy đâu nữa.
Đối diện với Phương Trấn Nhạc, cô rút hai tay chống lên bệ phát biểu về, đứng thẳng người nghiêm túc đáp: “Yes, sir!”
Sau đó Phương Trấn Nhạc nói lời xin lỗi các cấp trên ở hàng đầu: “Thật xin lỗi, tôi sẽ dẫn người này đi.”
Dịch Gia Di cũng hơi cúi người với bên dưới bục: “Sorry, tiết học hôm nay đến đây là hết.”
Sau đó ném lại một đám tổ trưởng, giám sát thậm chí còn có một vị cảnh ti, không hề do dự mà chạy bước nhỏ xuống bục giảng, đuổi theo Phương Trấn Nhạc.
Chỉ trong chớp mắt trên bục giảng đã trống không, ngoài cửa cũng chỉ thoáng qua tàn ảnh của vạt áo và đuôi tóc rồi chợt tắt.
Dựng thẳng tai lên nghe, có thể nghe thấy một loạt nhịp trống mạnh và vững vàng, mang theo một vài tiếng đàn nhẹ nhàng vụn vặt khác, từ từ đi xa.
Đây chính là bản hòa tấu khi chính nghĩa xuất hiện.
…
Nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, tất cả mọi người đều mặc áo dài tay và quần dài, Phương Trấn Nhạc cũng không ngoại lệ.
Khi dẫn Dịch Gia Di ra khỏi cục cảnh sát, Phương Trấn Nhạc duỗi tay vỗ nhẹ lên gáy cô, trong nháy mắt cánh tay giơ lên, tay áo sơ mi vuông vắn không một nếp gấp phác họa nên đường nét cánh tay anh.
Trong cơ bắp ngủ đông lại vẫn nhấp nhô như sóng biển, khiến người vừa liếc nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được khi nó tức giận sẽ bành trước đến mức độ nào.
“Sao rồi? Giảng bài vui lắm sao? Mấy lão già đó có phối hợp không?” Phương Trấn Nhạc đút tay vào túi quần, nhướn mày hỏi cô.
“Hì hì, vẫn rất phối hợp ạ.” Dịch Gia Di vô cùng khiêm tốn nhưng ánh mắt lại tỏa ra tia sáng giảo hoạt giống như đang nói: Hỏi tôi thêm hai câu nữa đi, cho tôi cơ hội được khoe mẽ! Lẹ lên!
Phương Trấn Nhạc có đầu óc thế nào, hiển nhiên chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra suy nghĩ của cô, anh bị chọc cười một tiếng, biết lắng nghe mà hỏi: “Có phải Tiểu Thập Nhất của chúng ta vô cùng giỏi không?”
“Vô! Cùng! Giỏi!” Dịch Gia Di ra sức gật đầu, đôi mắt cong lại, khóe mắt bị cơ trái táo nhô cao chèn cho bay lên: “Ôi anh Nhạc, anh không nhìn thấy đâu, bọn họ nghe vô cùng nghiêm túc đấy nhé! Nhìn tôi với ánh mắt
mong chờ giống như tôi đang giảng thánh chỉ gì đó ấy, lại giống như lời vàng lời ngọc nào đó vậy, mong mỏi được nghe lắm!”
“Ha ha ha…” Phương Trấn Nhạc bật cười vui vẻ, bàn tay to như cái quạt hương bồ không nhịn được mà vỗ liền hai cái lên vai cô.
Dịch Gia Di thấy anh cười vui vẻ cũng nhận được sự cổ vũ, lại vừa chạy bước nhỏ đuổi theo vừa kiễng chân lại gần bên tai anh, nhỏ giọng bảo: “Cảnh ti Hoàng nghe chăm chú nhất, cứ như học sinh tiểu học nghe kể chuyện ấy.”
“Ha ha!” Phương Trấn Nhạc vừa cười vừa quay đầu lại, chỉ thấy cô cảnh sát nhướn mày, mở to đôi mắt sáng ngời trong suốt nhìn anh không hề chớp mắt, vì nói lời lén lút mà trên gương mặt trắng trẻo mịn màng sáp lại gần hiện lên tia sáng màu hồng phấn vui vẻ.
Từ trong mắt cô đọc được ý đồ muốn chọc anh vui vẻ giống như một đứa trẻ, trái tim cứng rắn vì sắp chạy đến hiện trường vụ án chợt trở nên mềm mại, nụ cười từ sang sảng biến thành ôn hòa: “Tiểu Thập Nhất của chúng ta quả nhiên lợi hại nhất, cứ để đám đàn ông đó ở trong lớp từ từ nghiền ngẫm lời dạy bảo của cô Dịch, còn chúng ta đi trừ gian diệt bạo, cứu vớt thế giới thôi.”
“Vâng!” Dịch Gia Di ra sức gật đầu, cười lộ ra mấy cái răng trắng, cùng với Phương Trấn Nhạc đi vào bãi đỗ xe, trong nháy mắt giẫm lên xe cảnh sát, cô thu lại nụ cười, hít một hơi thật sâu, mở vai thẳng lưng ngồi bên cạnh Lâm Vượng Cửu.
Trong nháy mắt cửa xe cảnh sát sắp đóng, đột nhiên trong cục cảnh sát có một người chạy ra, chính là Lưu Gia Minh bị tổ trưởng Phương và cô Dịch quên béng mất, nghe bài quá nghiêm túc đến mức rất lâu sau mới phản ứng lại được bản thân mình cũng là thám tử tổ B!
Cậu ta bám vào cửa xe rồi nhảy vụt một cái vào trong, thở hồng hộc ngồi vững rồi mới nói: “Madam bảo chị ấy sẽ họp với sir Hoàng trước, đợi sau khi chúng ta trở về từ hiện trường, chị ấy sẽ tới văn phòng tổ B cùng nhau thảo luận triển khai vụ án với chúng ta sau.”
Phương Trấn Nhạc đáp một tiếng, cửa xe đóng lại, còi cảnh sát hú vang, chiếc xe cảnh sát chở các điều tra viên, kỹ thuật viên bộ phận giám định và pháp y của bộ phận pháp y lao vút đi, đón gió thu lái về phía bến tàu Trường sa Loan.
…
Tối qua có một cơn bão to, các thuyền đánh cá vội cập bến trước khi mưa bão đến cho nên lúc này ở bến tàu có rất nhiều thuyền đánh cá cũng không to cho lắm xếp hàng rất chỉnh tề.
Người ta hạ neo và buộc dây thừng nối một đám thuyền nhỏ lại với nhau, cánh buồm được thu lại khiến bọn chúng dù lắc lư theo sóng nhưng từ đầu đến cuối vẫn cuộn tròn một cách chắc chắn ở bến tàu, mà không bị sóng biển cuốn đi.
Hương Giang ở thời đại này, bất cứ một câu lạc bộ nào đều muốn theo đuổi cấp năm sao, bất cứ một khu nhà và cửa hàng nào đều muốn
theo đuổi sự lộng lẫy, gu thẩm mỹ của của con người gần như chạy theo xu hướng “phú quý” một trăm phần trăm, đi đến đâu cũng có ánh đèn neon lập lòe, ánh vàng rực rỡ, đỏ tươi đẹp, nhưng khi Dịch Gia Di bước xuống khỏi xe cảnh sát, liếc mắt nhìn về phía bến tàu đằng trước lại phát hiện ra một khu phong cảnh này bị “phú quý” bỏ quên rồi.
Cuối thu, nước biển màu xanh thẳm càng chạy đi lại càng thẫm, đại khái có liên quan đến cơn bão lớn đêm qua khiến biển bị chia thành hai màu, khu gần bến tàu trở nên nhạt màu và đục hơn, có lẽ là do rất nhiều loại tảo bị sóng đánh vào bến, lại cuốn cả bùn cát và đá lên.
Mà những dãy nhà một tầng trên biển ở bến tàu Trường Sa Loan không vàng, không bạc cũng không đỏ.
Buổi chiều nhiều mây lại càng lộ ra vẻ cũ kỹ và vắng vẻ, cuối cùng khiến người nghĩ đến một khu đô thị lớn quốc tế đã từng chỉ là một làng chài nhỏ.
Dây cảnh sát kéo từ rất xa đi bộ vào mới có thể đến được một bãi bùn, rất nhiều ngư dân hút thuốc, khoanh tay, đội gió biển thò đầu vào xem náo nhiệt, Dịch Gia Di theo đội ngũ chạy vào trong, mới chạy được vài bước mà chân đã toàn là bùn.
Trong cát ở đây có lẫn vỏ sò vỡ, sao biển nhỏ… giẫm chân xuống có cảm giác lạo xạo lạo xạo rất kỳ quái, thi thoảng gót chân còn giẫm phải thứ gì đó rất to.
Trong gió còn cuốn theo mùi tanh và một mùi hôi thối nào đó, mọi người vừa đi lại gần vừa đeo khẩu trang và găng tay.
Thi thể được bọc trong một chiếc túi nylon và bị sóng đánh dạt vào bờ, xác chết bị phân hủy nghiêm trọng, rõ ràng đã bị ngâm dưới biển rất
lâu, tại hiện trường không có dấu chân để thu thập, cho dù trên túi và thi thể từng có dấu vân tay nhưng cũng đã bị phá hủy.
“Túi bị cứa rách rồi, chắc là bị đinh cứa vào sau khi va đập nhiều lần với nhà một tầng.” Trần Quang Diệu đứng dậy đi về phía dãy nhà một tầng ở phía xa, trên khung gỗ bên dưới dãy nhà có rất nhiều đinh dùng để cố định.
Anh ta bước tới quan sát kỹ một vòng lại không nhìn thấy mảnh túi nilon bị cứa rách đâu, nhưng nghĩ đến cho dù có cũng vô dụng đối với vụ án cho nên lại quay về.
“Ơ hiện trường không có gì để điều tra, sau khi ngư dân phát hiện đã lập tức báo án, sau đó cũng không có ai dám lại gần, thẳng cho đến khi chúng ta tới cũng không có người nào từng đụng vào.” Trần Quang Diệu thở ra một hơi, quay đầu nói với pháp y Hứa Quân Hào.
“Ừm.” Hứa Quân Kéo kéo dây nylon ra, nhìn qua bên trong một lượt rồi gật đầu ra hiệu cho cấp dưới khiêng thi thể lên.
Đợi khi thi thể được sắp xếp ổn thỏa trên xe thì mấy vị thám tử cũng đã thu thập xong ghi chép với các ngư dân gần đó, mọi người tới vội vàng mà đi cũng vội vàng nốt.
“Hung thủ chắc hẳn là người có xe hơi.” Trên đường trở về xe cảnh sát, Phương Trấn Nhạc đã bắt đầu phân tích.
“Đúng vậy, muốn vận chuyển một cái túi to như vậy đến bến tàu rồi ném lại rất khó không bị phát hiện ra, trừ phi lái xe, đặt thi thể trong cốp sau.” Tam Phúc nhíu mày, phụ họa.
“Nếu là ngư dân gần đó gây án chắc hẳn sẽ không ném thi thể ở khu gần nhà mình.” Lâm Vượng Cửu cũng làm suy luận sơ bộ.
“Đúng.” Phương Trấn Nhạc gật đầu: “Bây giờ manh mối vẫn quá ít, trở về xem báo cáo bên bộ phận giám định và bộ phận pháp y đã.”
“Ừm. chúng tôi sẽ kiểm tra, xét nghiệm túi nilon và cả thứ bên trong túi nữa.” Trần Quang Diệu gật đầu.
“…” Hứa Quân Hào nhìn cỗ quan tài nhỏ vận chuyển thi thể trên sàn xe cảnh sát, sắp rời khỏi bãi biển mà trong túi nilon vẫn chảy nước biển… toàn bộ chi tiết đều cho thấy sự khó khăn trong việc khám nghiệm tử thi và xét nghiệm.
Tuy rằng thi thể đã hóa xương không có mùi thối, không cần phải làm giải phẫu mức độ sâu, nhưng cân nhắc đến quá trình quá án, anh ta lại càng bằng lòng chịu đựng mùi hôi thối và thối rữa đáng sợ, nhưng chí ít manh mối và thông tin cũng nhiều hơn
Nếu xác chết có thể nói chuyện vậy thì thi thể hóa xương này cũng chỉ có thể nói được vài từ ít ỏi…
…
Trong phòng pháp y yên tĩnh đến ngạt thở, chỉ có giọng nói của pháp y Hứa Quân Hào thi thoảng phá vỡ bầu không khí ngưng đọng này.
“Khoảng ba mươi tuổi, giới tính nam cao khoảng một mét bảy mươi lăm, lồng ngực không có vết thương, trước xương cổ có vết sắc nhọn vô cùng nhẹ, nhưng rất khó phán đoán nguồn gốc cụ thể của nó, nếu không phải ma sát với thứ gì đó sắc nhọn khi bị đẩy vào bờ vậy có thể suy đoán hung thủ đã sử dụng vũ khí sắc bén cắt cổ họng nạn nhân đến chết… Một vết dao này cứa rất sâu, cắt thủng tuyến giáp trạng, khí quản, thực quản, động mạnh chủ ở cổ… mới có thể chạm đến xương sống.”
“Không có vết thương đặc biệt ở xương, nguyên tố thể hiện thân phận rất ít.”
“Thể trạng của nạn nhân chắc hẳn khá cường tráng, muốn giết chết anh ta đặc biệt là giết chết anh ta từ phía chính diện cũng không dễ dàng…”
“Thời gian tử vong khoảng từ một tháng đến ba tháng.”
“Tôi sẽ kiểm tra sâu hơn, nhưng sir Phương vẫn nên tham khảo thêm báo cáo về các vật như đồng hồ của nạn nhân từ bên bộ phận giám định.”
Hứa Quân Hào liếc mắt nhìn thám tử đang canh chừng anh ta trong phòng giải phẫu mà thở dài bất đắc dĩ.
“Vất vả rồi.” Phương Trấn Nhạc gật đầu với anh ta rồi dẫn các thám tử rời đi.
Báo cáo của bộ phận giám định vẫn cần chút thời gian mới có thể cho ra nên bọn họ chỉ đành về lại văn phòng.
Mọi người tìm một góc hoặc ngồi hoặc đứng, hiếm khi im lặng, dưới bầu không khí áp lực chẳng có một ai nói chuyện hết.
Manh mối quá ít, muốn kéo tơ tằm đi tìm chân tướng nhưng ngay cả manh mối đầu tiên cũng không tìm được.
Dịch Gia Di cũng ngồi trước bàn làm việc của mình, trước mặt trải một tờ giấy, cô lặng lẽ nhìn chằm chằm đồng thời cũng im lặng.
Chỉ là cô cũng không lo lắng và sầu não, cô đang vừa tiêu hóa dòng chảy hình ảnh vừa rồi vừa bình ổn tâm trí của mình.
Sir Hứa nói thể trạng của nạn nhân cường tráng, muốn giết anh ta cũng không dễ dàng gì.
Nhưng nếu anh ta đã ở trạng thái hơi say xỉn, lại chìm đắm trong tình dục không hề phòng bị một chút nào, vậy tất cả đều không dễ nói trước nữa.
…
Cô gái ngồi trên người nạn nhân quần áo cũng không chỉnh tề giống như anh ta, khi cảm xúc dâng lên mãnh liệt, cô ta duỗi tay vuốt mái tóc ngắn của nạn nhân, một tay khác lại trùng hợp ấn lên gối đầu.
Ngay khi bàn tay của cô ta ấn xuống, dưới mái tóc xõa tung lộ ra một chuôi dao.
Động tác của cô gái đột nhiên trở nên chậm rãi, sắc mặt nhuộm màu đỏ ửng trở nên càng diễm lệ hơn, trong đôi mắt đó cũng lộ ra chút vẻ điên cuồng kỳ lạ.
Cô ta đè bàn tay lên chuôi dao, lại hoạt động một lúc lâu nữa mới đột nhiên như tỉnh từ giấc mộng, trợn mắt dựng mày, bất chợt rút con dao ra từ dưới gối cứa thật mạnh vào cổ nạn nhân.
Nạn nhân đang mơ mơ màng màng, chìm đắm trong cao trào hiếm có trong đời thì cơn đau ập đến, khi cổ họng bị cứa đứt, trên mặt anh ta thậm chí còn đang treo nụ cười.
Cơn giãy dụa tới chậm một chút, cô gái đã rút khăn phủ gối ra, ấn lưỡi dao giống như dao cầu cứa lên cổ nạn nhân một cách dữ tợn.